Nhảy vào giếng luân hồi, một lần nữa quay trở lại
nhân gian, thoát khỏi cảm giác váng vất sau khi mới đầu thai xong, ta
quan sát cảnh vật xung quanh, cỏ cây rậm rạp, lại đúng vào đêm mây đen
khuất trăng. Ta nói với Sơ Không bên cạnh: “Mỗi lần nhảy vào giếng luân
hồi ngươi có cảm thấy buồn nôn không?”
Sơ Không liếc nhìn ta,
đang định nói thì đột nhiên đanh mặt lại, hắn bịt miệng ta rồi đẩy vào
trong lùm cây, còn hắn cũng ngồi xổm xuống.
Ta bỗng bối rối, kiếp này ta và Sơ Không không gây rối trước khi đầu thai, ngoan ngoãn như
thế mà cũng xảy ra chuyện? Ta nghi ngờ nhìn Sơ Không, hắn bịt miệng ta
không buông tay, ra hiệu đừng lên tiếng.
Đúng lúc đó, ta nghe
thấy giọng nói như cơn ác mộng cắm rễ vào đầu: “Tìm thấy chưa?” Ta không nghĩ được gì nữa, nín thở, cẩn thận thò nửa đầu ra khỏi lùm cây, thấy
cách chỗ chúng ta vừa đứng mười trượng, gã tóc vàng tên Cẩm Liên chắp
tay sau lưng hỏi một… con yêu quái to khỏe.
“Bẩm quân thượng, có tiểu yêu bẩm báo rằng hòn đá yêu ngàn năm đó đang ở biên giới nước Tề và Vệ.”
“Biên giới nước Tề và Vệ?” Cẩm Liên sờ cằm cười nói, “Con yêu tinh đó thích
trà trộn tới nơi đông người thật đấy. Theo dõi chặt chẽ, đừng để nó
thoát.”
“Dạ.” Tên yêu quái cung kính đáp, rồi lại tò mò nói: “Quân thượng không đi cùng tiểu nhân sao?”
Bàn tay bịt miệng ta của Sơ Không bỗng dưng siết lại, hắn thầm thì vào tai
ta: “Ôm chặt lấy ta.” Giọng hắn rất căng thẳng, ta đưa ngay tay ra ôm
chặt lấy eo hắn. Cẩm Liên bên kia bỗng bật cười khó hiểu: “Đương nhiên
là phải đi, nhưng trước hết phải dọn sạch những kẻ ngáng đường đã.”
Nghe gã nói vậy, ta lập tức căng thẳng, bỗng thấy mặt đất dưới chân mềm
nhũn, Sơ Không ôm lấy vai ta, nhún chân bay vọt lên trời. Ta nhìn xuống
dưới, chỉ thấy lùm cây chúng ta vừa trốn nay đã hóa thành bột mịn.
Ta còn đang sợ hãi Cẩm Liên bên kia cũng kinh ngạc: “Ồ.” Hắn nhìn lên chúng ta: “Sao lại là các ngươi?”
Thật ra… chúng ta cũng không muốn tới đâu.
“Vậy cũng tốt, đỡ mất công sau này đi tìm.” Nghe hắn nói, Sơ Không giật
mình. Ta kéo ống tay áo của hắn, thì thầm: “Chạy lên trên.” Sơ Không
tỉnh táo lại, bay vụt lên trời. Cẩm Liên không coi chúng ta ra gì, phất
tay một cái, hai luồng tà khí long vòng bay tới.
Ta anh dũng ưỡn
ngực lên nói: “Ngươi cứ yên đấy, để ta.” Ta chỉ tay lên trời, tập trung
tiên lực, một đám mây bay nhanh tới. Lần trước vì ta bị thương quá nặng
nên không dùng sức được. Lần này tuy không đánh lại Cẩm Liên, nhưng nhân lúc gã khinh địch, trốn khỏi tay hắn thì không có vấn đề gì.
Đám mây dần tụ lại, ta vung tay lên, đám mây bồng bềnh xông thẳng về phía
Cẩm Liên: “Chạy ngay lúc này!” Ai ngờ chẳng cần ta nói, Sơ Không đã ôm
lấy eo ta, nháy mắt đã cao chạy xa bay.
Chạy từ tối tới tận khi trời sáng, hai chúng ta đoán Cẩm Liên tạm thời không đuổi kịp rồi mới dừng lại nghỉ ngơi bên đường.
“Sư phụ của ngươi… rốt cuộc muốn làm gì?” Ta hổn hển hồi lâu mới nhả ra
được một câu, Sơ Không cũng hổn hển bên cạnh ta, thấy ta hỏi vậy, hắn
nghĩ một lát mới đáp: “Ai biết, nhưng lúc nãy ngươi có nghe thấy hắn nói muốn tới biên giới nước Tề và Vệ tìm một hòn đá yêu vạn năm không?”
Ta cũng thắc mắc: “Có, nhưng chuyện này với chúng ta…” Vừa nói đến đây đầu ta bỗng bật lên một bóng người, “Tử Huy!”
Hơn nữa biên cảnh Tề - Vệ không phải là nơi chúng ta gặp cô nương tên là “A La” sao… Khoan đã, A La? Ta cau mày lẩm bẩm: “Lần trước Diêm Vương nói
cô em gái của Cẩm Liên tên là gì?”
Sơ Không nhìn ta, buột miệng đáp: “Cẩm La.”
Ta nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn chắc chắn cũng nghĩ giống ta: “Cẩm Liên có
một cô em gái tên là Cẩm La, Cẩm La hạ phàm giúp gã tìm pháp khí luyện
công nhưng không hề quay lại. Hình như Tử Huy từng nói với ta rằng, y tự nguyện đưa trái tim mình cho một người, nhưng có vẻ người đó đã làm
chuyện có lỗi với y. Với cả cô gái tên A La nói nàng là vợ của Tử huy,
để tàn hồn ở lại trông nom căn phòng đá. Sau khi Cẩm Liên ra khỏi địa
ngục chuyện đầu tiên là đi tìm tảng đá yêu vạn năm…” Ta lẩm bẩm, “Tất cả chuyện này chỉ còn thiếu một móc xích liên hệ nữa thôi.”
Sơ
Không và ta cùng trầm mặc một lúc: “Nếu đã vậy, thì tới cái hang đá đó
thăm dò một phen là được rồi, dù sao tàn hồn kia cũng ở đó, tảng đá yêu
kia cũng ở đó, bây giờ ngay cả Cẩm Liên cũng muốn tới đó, Diêm Vương
muốn chúng ta ngăn cản kế hoạch của Cẩm Liên, chúng ta làm thế nào cũng
phải tra ra rốt cuộc kế hoạch của gã là gì mới được.”
Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Sơ Không liếc mắt nhìn ta: “Cơ thể của ngươi…”
“Sao nào?”
“Khụ, ừm, tà khí của Cẩm Liên có ảnh hưởng gì không? Ta không muốn vác theo gánh nặng đâu.”
“Nếu ngươi quan tâm ta thì cứ nói thẳng.” Ta nhìn vành tai lặng lẽ đỏ ửng
của Sơ Không, không biết làm sao: “Lúc nào ngươi mới có thể thẳng thắn
một chút đây, sau này ta bị ai đó miệng lưỡi trơn tru lừa đi rồi ngươi
muốn khóc cũng chẳng được.” Thấy Sơ Không xị mặt, ta vội vàng vỗ về:
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Thực ra tà khí đó cũng
chẳng có gì, bình thường không nhận thấy sự tồn tại của nó.”
Sơ Không hừ lạnh quay ngoắt đầu đi: “Sau này có gì lạ phải nói với ta đầu tiên.”
Đúng là đồ chết vì mạnh miệng…
Lối vào của cái hang đá đó ta và Sơ Không tìm mãi cũng không ra, đúng lúc
nản lòng thì đột nhiên nhìn thấy Tử Huy trong ánh hoàng hôn. Vừa hay lúc đó y đang ném thi thể của ba con yêu quái xuống sông. Thấy chúng ta, y
sững sờ một lát rồi cười nói: “Khéo thật, A Tường cô nương, lại gặp
rồi.”
Hình như Sơ Không rất ghét Tử Huy, hắn đanh mặt, kéo ta ra sau: “Không khéo chút nào, chúng ta tới tìm ngươi.”
Tử Huy có vẻ lúng túng: “Ta thật sự không có ý gì khác với A Tường cô
nương, ta đã cố hết sức làm mối cho hai người rồi, Sơ Không có thể bỏ
địch ý với ta đi được không, ta là một yêu quái tốt hiếm thấy đấy.”
Sơ Không khoanh tay, lạnh lùng nhìn y: “Nếu vậy, chàng yêu quái tốt bụng,
ngươi nói xem, vì sao trước kia lại muốn cướp tim của ta? Trái tim vốn
có của ngươi đâu rồi? Cẩm La, Cẩm Liên có quan hệ gì với ngươi?”
Tử Huy sững sờ, mặt tối sầm lại.
Ta huých nhẹ Sơ Không, lên án hành động hăm dọa người khác của hắn. Ta thở dài, kể qua những chuyện ta và Sơ Không gặp phải sau khi đầu thai với
Tử Huy, hắn nghe xong thì trầm mặc, ánh mắt như tuyết: “Cẩm Liên đã ra
khỏi địa ngục rồi sao?” Y cười lạnh: “Gã vẫn mong mỏi trái tim của ta cơ à.”
Ta và Sơ Không liếc nhau, quả nhiên là vậy, pháp khí trước
kia Cẩm Liên bảo Cẩm La xuống hạ giới tìm chính là trái tim của Tử Huy.
Có điều rõ ràng Tử Huy đã đưa tim cho Cẩm La rồi, theo lí mà nói Cẩm
Liên phải lấy được trái tim kia rồi mới phải, nhưng vì sao lại bị tẩu
hỏa nhập ma…
Tử Huy mỉm cười bất đắc dĩ: “Đó vốn là ân oán giữa
chúng ta, vậy mà lại kéo hai người vào, thật sự xin lỗi. Chúng ta vào
trong ngồi cái đã, A La cũng muốn gặp hai người.”
Tử Huy đưa ta
và Sơ Không vào trong hang đá, gian phòng đá đó vẫn không hề thay đổi,
có điều lần này cả ta và Sơ Không đều mang tiên thân, đương nhiên có thể cảm nhận được huyễn thuật. Bước vào trong hang đá, chỉ có một tàn hồn
ngồi trên ghế đá, nàng đang cúi đầu, không biết là đang nhìn tay mình
hay là gì khác.
Tử Huy đi lên trước, ngồi xổm trước mặt cô gái, ngẩng đầu lên khẽ cười với nàng: “A La, ta về rồi.”
A La ngẩng đầu lên, nhìn Tử Huy một lát mới cười đáp: “Tử Huy, sao ngoài kia chim không hót nữa?”
“Ta sợ bọn chúng ồn quá, quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên đuổi đi hết rồi. Nếu
nàng muốn nghe chim hót, ta sẽ bắt mấy con về cho nàng.”
A La lắc đầu: “Chim chóc có tự do mới phát ra được tiếng hót êm ái nhất.” Ánh
mắt nàng lướt về phía chúng ta, ta đang định chào hỏi thì bỗng nghe thấy nàng cười nói: “Gió đêm hôm qua phá hỏng cửa sổ rồi, lát nữa phải lấy
ít giấy dán về.”
Tử Huy đáp luôn: “Được.”
Ta nhìn vách đá
phía sau rồi lại nhìn chân tay mình, hỏi Sơ Không: “Nàng ta bảo ta là
cửa sổ đúng không? Nàng ta đang mắng ta à?”
Sơ Không lặng thinh, đợi tới khi Tử Huy dỗ A La ngủ xong, hắn mới hỏi: “Nàng ta sao rồi?”
Cơ thể đang nằm ngủ trên giường của A La thoắt ẩn thoắt hiện, như thể nàng sẽ biến mất bất cứ lúc nào. Tử Huy đứng bên lẳng lặng ngắm nàng hồi lâu mới đáp: “Sức mạnh của tàn hồn quá yếu, có lúc không cảm nhận được sự
thay đổi của môi trường xung quanh, chỉ có thể sống trong ảo tưởng của
bản thân. Vừa nãy có lẽ là nàng ấy nhớ tới những ngày chúng ta sống bên
nhau.”
Sơ Không thản nhiên ngồi xuống bên bàn đá, nhìn Tử Huy
hỏi: “Ta nghĩ hai người các ngươi nợ ta và đồ ngốc này một lời giải
thích đấy. Ngươi có biết ông đây đã phải chịu biết bao rắc rối vì Cẩm
Liên trốn thoát không?”
“Chuyện này kể ra quả thực rất dài.” Tử
Huy cười bất đắc dĩ: “Tương truyền từ thời thượng cổ rằng trái tim của
đá yêu có thể nghịch chuyển, hơn nữa rất ít đá có thể tu luyện thành
yêu, đá yêu ngàn năm càng hiếm hơn. Ta bất hạnh, tu thành đá yêu, lại
còn sống trên nhân gian được cả vạn năm.” Giọng y khàn khàn, “Nếu hai
người đã tìm đến tận đây, chắc hẳn đã biết thân phận thật của A La, tên
của nàng ấy vốn là Cẩm La, em gái của Cẩm Liên. Cẩm Liên luyện tiên pháp tới bước cuối cần luyện trái tim của đá yêu, cho nên A La hạ giới rồi
tìm được ta… Một ngày trước khi chúng ta thành thân, ta đã nguyện lòng
móc tim ra đưa cho nàng. Lúc đó ta không hề hay biết mục đích A La tiếp
cận ta, cũng không biết nàng lấy tim ta để làm gì, đến hôm sau thì không thấy A La đâu nữa. Một yêu quái không có trái tim trôi dạt khắp nhân
gian suốt mấy trăm năm. Lồng ngực trống rỗng lúc nào cũng nhói đau, ta
thường nghĩ rằng cứ chết đi cũng không sao. Nhưng ta không cam tâm, muốn biết nguyên nhân, muốn gặp lại A La… Sau đó thì gặp được hai người.”
Sơ Không sầm mặt, kiếp Tường ngố đó quả đã để lại cho hắn một kỉ niệm chẳng vui vẻ gì.
“Lúc đó ta vốn nghĩ mình không sống nổi nữa.” Tử Huy bật cười, “Phải cảm ơn
trái tim của Sơ Không đã cứu ta, để ta biết chân tướng sự việc năm đó.
Lúc ta tìm tới nơi này, A La vẫn còn tỉnh táo, nàng ấy đã kể lại chuyện
năm đó cho ta.”
Tử Huy vuốt đầu A La, nhưng chỉ chạm được vào
không khí: “Sơ Không, ngươi có thể tưởng tượng ra loại tiên pháp nào cần hiến sống yêu quái không?”
Sơ Không giật mình, không thốt nên lời.
Tử Huy đanh mặt lại: “Thứ Cẩm Liên tu không phải là tiên pháp, gã đang
bước trên tà đạo, vì thế đến bước cuối cùng mới cần sức mạnh nghịch
chuyển của tim đá để hoán đổi tà khí trong người. Vốn dĩ lúc đầu A La
không hề hay biết ý định của anh trai mình, mãi sau đó mới phát hiện ra. Lúc đó bên cạnh chúng ta đều là trinh thám do Cẩm Liên phái tới, vì để
Cẩm Liên không tự xuống hạ giới tìm ta nên… nên nàng mới mang trái tim
của ta đi, cất nó ở nơi nào đấy, sau đó moi tim mình lên Thiên giới đưa
cho Cẩm Liên. Không có trái tim của đá với sức mạnh nghịch chuyển, chẳng mấy chốc Cẩm Liên đã bị tẩu hỏa nhập ma. Cẩm La còn chưa kịp xuống hạ
giới nói cho ta biết thì đã bị Cẩm Liên giết chết, hồn xiêu phách lạc,
chỉ để lại chút tàn hồn bám lại nơi này, tới chết nàng ấy vẫn muốn nói
cho ta biết… vậy mà ta lại luôn hận nàng ấy.”
Ta thấy vô cùng
thắc mắc, tim đâu phải kẹo mà ăn vào rồi lại nhả ra. Hơn nữa, hóa ra mọi người không cần tim đều có thể sống thêm mấy trăm năm nữa sao? So ra ta bỗng thấy sư phụ Không kiếp trước chết vì mất tim đúng là quá bèo.
Nhìn sắc mặt đều sầm lại của hai người, ta bèn nuốt lại mấy lời nghe hơi vô tâm này của mình vào bụng.
Đúng lúc đó, bỗng nghe thấy mấy tiếng vỗ tay bôm bốp vang lên: “Tốt lắm, rất tốt, ta chỉ nghĩ rằng trước kia là ngươi lấy quả tim giả ra lừa em gái
ta, không ngờ đó lại là ý của đứa em gái dốt nát, hại ta bước tới đường
này.”
Bầu không khí nhỏ hẹp trong gian phòng đá bỗng trở nên căng thẳng, ta nhảy ra sau lưng Sơ Không theo bản năng, thò nửa cái đầu quan sát cái tên biến thái đến nhanh như gió kia.
“Ái chà, lại gặp
các ngươi rồi. Đúng là oan gia ngõ hẹp.” Khi bước vào ánh mắt của Cẩm
Liên dừng lại trên người Sơ Không trước tiên rồi gã cười nói: “Có điều
có thể thấy tiểu đồ đệ của ta lớn tới mức này, người làm thầy đây quả
rất hạnh phúc. Nhưng nhóc con không giúp ta thì thôi, sao cứ cố tình
ngáng đường ta đi vậy.”
Sơ Không nghiêm mặt đáp: “Đã là thần thì không phân thân sơ, ông là tà ma, ta phải ngăn cản ông.”
Một đạo lí hùng hồn như thế lại thoát ra từ miệng Sơ Không sao cứ cảm thấy
kì kì. Ta nghiêng đầu nhìn hắn, lại thấy mặt hắn toát lên vẻ kiên nghị,
không hề có chút đùa giỡn nào. Lúc này ta mới giật mình nhận ra rằng từ
sau khi gặp Sơ Không, hắn luôn luôn thay đổi, ngày càng trưởng thành,
ngày càng có trách nhiệm hơn.
Còn ta… dường như chẳng hề thay đổi.
Cẩm Liên cười nói: “Đợi vi sư lấy được trái tim của đá yêu thì sẽ không còn là tà ma nữa, vì thế…” Người gã đảo nhẹ, chớp mắt đã tới trước mặt Tử
Huy, dùng một tay bóp cổ Tử Huy, cười lạnh: “Đá yêu, không muốn thể xác
đau đớn thì ngoan ngoãn một chút đi.”
Tử Huy cũng cười mà rằng: “Ta vẫn rất muốn thấy anh trai của Cẩm La ra sao, hóa ra cũng chỉ thế này thôi.”
Ta nhìn nụ cười quái gở của hai gã đàn ông trước mắt mà ngày càng rợn
người hơn. Xung quanh cô nương A La này toàn những kẻ ngoài cười nhưng
trong không cười như thế mà sống không thấy mệt sao… Ta lại nhìn Sơ
Không, có vẻ cái tính hống hách của hắn vẫn hợp sở thích của ta hơn.
Hai người bên kia giằng co một hồi thì đột nhiên Tử Huy biến mất, cùng lúc
đó chiếc giường đá mà A La nằm cùng với nơi mà ta và Sơ Không đang đứng
đột nhiên xuất hiện kết giới, bảo vệ chúng ta vào trong đó… Tiếng Tử Huy vọng trong hang đá: “A Tường cô nương, đây vốn là ân oán giữa hai chúng ta, không thể kéo mọi người vào được, xin cô nương nhất định phải giữ
mình an toàn.”
Cẩm Liên nghe vậy cười sằng sặc: “Không biết tự
lượng sức mình.” Gã phất ống tay áo dài tụ nên một luồng khí đen xông
thẳng xuống đất, lập tức vách đá xung quanh phủ một màu đen, lan tới tận kết giới chỗ bọn ta mới ngừng lại.
Ta lo lắng níu tay áo Sơ Không.
“Có nên giúp Tử Huy không?”
“Ngươi giúp chỉ tổ hại thêm.”
“Vớ vẩn, đương nhiên là ngươi đi.” Ta vừa thốt ra câu này Sơ Không đã lườm
ta rồi nói: “Bây giờ còn chưa biết được ai thắng ai thua, cứ yên lặng
quan sát đã.”
Ta sửng sốt: “Tử Huy từ khi nào đã trở nên mạnh như thế?”
“Xung quanh nơi này đều là vách đá, cực kì có lợi cho y, hơn nữa trái tim vốn có của y cũng ở nơi đây, có lẽ cũng có chút hữu ích, yêu đá ngàn năm
vốn dĩ đâu có yếu.” Sơ Không còn chưa nói xong bên kia đã nghe thấy
tiếng ầm vang lên, trần đá đổ sập xuống mấy cây cột trụ bằng đá, giam
Cẩm Liên lại trong đó, Tử Huy đột nhiên hiện ra giữa không trung, tay
hóa thành đao đá, đâm thẳng về phía đầu của Cẩm Liên, tà khí quanh người Cẩm Liên tăng mạnh, phá vỡ cột đá, loáng cái đã biến mất tới một nơi
khác.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Gã gạt mấy sợi tóc vàng xõa trước trán, cười nói: “Cũng khá đấy. Vậy ta phải cố gắng thêm chút rồi.”
Không đợi gã nói xong, một trận đá vụn trút xuống như mưa, mỗi lưỡi kiếm đều
chứa pháp lực lóe lên ánh tím lấp lánh. Cẩm Liên đanh mặt lại, vung tay
vẽ một đường tròn bao quanh người gã, không ngờ phía sau lại có lao đá
phóng vụt tới, cắm thẳng vào ngực Cẩm Liên. Cẩm Liên nghiêng người né,
nhưng cây lao đá đó vẫn cắt đứt tay gã.
Máu rơi tí tách trên mặt
đất, Cẩm Liên cười gằn: “Tốt, tốt, đây là ngươi tự chuốc lấy.” Gã đưa
tay phải bịt miệng vết thương, máu chảy đầy tay, Cẩm Liên đặt tay lên
mặt đất, lẩm nhẩm tiên quyết, vách đá xung quanh lập tức trở nên mềm như vải bông. Chẳng mấy chốc đã vang lên một tiếng ho khù khụ, Tử Huy bỗng
ngã nhào từ trên xuống, nện mạnh xuống đất, y bò dậy, ôm ngực, nôn ra
một đống máu.
Không để nhau nghỉ ngơi chút nào, hai người lại bay lên so chiêu ở cự li gần.
Ta cố gắng nhìn một lúc, rồi bịt mắt than thở: “Nhanh quá đi mất, hỏng cả mắt người ta rồi…”
Trận đấu này rốt cuộc ai thắng ai thua thì ta không biết, ta chỉ biết khí
quanh bọn họ sắp khiến cái hang này không chịu được nữa rồi, đỉnh hang
rầm rầm, mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể cả ngọn núi này sắp sập tới nơi. Đúng lúc đó, Cẩm La đang ngủ ngon lành trên giường đá bỗng mở mắt. Nàng ta ngơ ngác ngồi dậy, dường như không thấy cảnh tranh đấu xung
quanh, ngỡ ngàng nhìn vào một điểm nào đó trong không trung rồi khẽ nói: “Tử Huy, ngày mai chúng ta thành thân rồi.”
Hai bóng người đang
chiến đấu bỗng dừng lại, ta thấy tay Tử Huy đâm xuyên qua tim của Cẩm
Liên, người Tử Huy đầm đìa máu, không biết đã phải chịu bao nhiêu vết
thương, ở nơi y đứng thì đáng lẽ không nhìn thấy A La mới phải, miệng y
trào ra hai dòng máu đen, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo như xưa: “Đúng
thế, áo cưới đã may xong rồi, ngày mai A La sẽ trở thành cô dâu đẹp
nhất.”
Cẩm Liên cười khẩy, khóe miệng gã cũng vương một dòng máu
đỏ tươi: “Chẳng qua chỉ là chút tàn hồn còn sót lại, em gái ta không thể có dáng vẻ đáng thương tới thấp hèn như thế được!” Gã hất tay lên, một
luồng tà khí đâm thẳng về phía A La như mũi tên, nhưng lại bị kết giới
Tử Huy tạo ra ngăn lại.
Cẩm Liên lại nâng tay lên.
Mắt Tử
Huy đỏ ngầu, gương mặt y hệt Tu La, không biết cơ thể tàn tạ ấy lấy sức
mạnh từ đâu ra, y rút phắt cánh tay đâm xuyên qua tim của Cẩm Liên ra,
đánh một chưởng lên ngực gã. Mới đầu đòn đó chưa tạo thương tổn gì cho
Cẩm Liên, nhưng chỉ nháy mắt sau, sắc mặt Cẩm Liên đã lập tức thay đổi.
Gã túm lấy tay Tử Huy muốn vặn gãy nó, nhưng cơ thể Tử Huy đã tan biến
thành đá.
Sơ Không cứng đơ người: “Chết cha! Tử Huy muốn liều
chết với Cẩm Liên!” Sơ Không toan xông ra, ai ngờ Tử Huy lại ngoảnh đầu
lại, gương mặt cứng đờ cố gắng nở một nụ cười: “Kiếp này phải xin lỗi
hai vị rồi.”
Vừa nói xong, Cẩm Liên đã run rẩy dữ dội, hộc ra một đống máu, còn Tử Huy thoắt cái đã hóa thành một pho tượng đá. Cẩm Liên
nổi điên: “Đá yêu khốn kiếp dám phá hỏng đại kế của ta!”
Gã hất tay lên, pho tượng đá vỡ tan tành, văng khắp mặt đất.
Kết giới trước mắt chúng ta cũng tan biến theo, vỡ ra thành ánh sáng lấp
lánh, chao liệng trước mắt ta một lúc rồi mới tan vào không gian.
Ta bịt miệng, hoảng sợ không nói nên lời.
Cẩm Liên ôm ngực, miệng vẫn nôn thốc nôn tháo ra máu. Khuôn mặt gã dần khô
quắt lại như xác chết, tà khí rò rỉ xung quanh khiến người khác thấy tức ngực, sau bao lớp sương đen, ta bỗng thấy Cẩm Liên quay ngoắt lại nhìn
bọn ta. Mắt gã đỏ ngầu, hai gò má hóp sâu, vươn tay về phía ta: “Tế
phẩm.”
Tà khí bay tán loạn xung quanh lập tức vây quanh lấy ta và Sơ Không, dù Sơ Không đã chắn trước người ta, nhưng ta vẫn cảm thấy có
một lực hút cực mạnh đang kéo chúng ta về phía Cẩm Liên.
Sơ Không gồng lên, có lẽ là đang cố sức chống chọi với tà khí, ta thả tiên khí
trôi xuống phía dưới để mình đứng vững trên mặt đất, vòng tay ôm eo Sơ
Không, chịu một phần giúp hắn.
Ai ngờ Cẩm Liên lại phá tan tà khí rồi nhảy vọt tới, gã vươn tay định bóp cổ Sơ Không, Sơ Không đang dồn
toàn tâm trí chống chọi lại tà khí, không tính được chiêu bất ngờ này
của Cẩm Liên nên hắn thoáng sửng sốt, định lùi ra sau theo phản xạ,
nhưng mắt cá chân lại bị tà khí quấn chặt. Hắn đứng không vững, bị lực
hút cực mạnh đó kéo bay về phía Cẩm Liên.
Người ta lảo đảo vì bị kéo, lúc này ta mới biết vừa nãy Sơ Không đã chắn bao nhiêu lực cho ta.
Thấy tay Cẩm Liên sắp chạm tới cổ của Sơ Không, đám khí đen trên tay gã như
liều thuốc độc chạm vào là chết, đầu ta bỗng hiện lên hình ảnh rất lâu
về trước, khi ta vẫn còn là Tường ngố, Sơ Không moi tim ra xong rồi từ
từ nhắm mắt lại, lòng ta bỗng nhói đau, không biết sức mạnh từ đâu bay
đến, ta chạy lên rồi dừng phắt lại, sau đó giơ tay tát thẳng vào mặt Cẩm Liên.
Một tiếng bốp giòn tan, Cẩm Liên bị ta tát lệch cả mặt,
đập đầu vào vách đá bên cạnh, cột đá rung chuyển, đổ ập xuống đất, khiến bụi bay mù mịt.
Tà khí thoáng buông lỏng, Sơ Không vô cùng kinh ngạc quay đầu lại nhìn ta.
Ta thở hổn hển, đáp: “Đừng nhìn ta, hết sức bình sinh đấy.” Tuy ta chưa
từng được sinh, nhưng ta biết đó là khả năng lớn nhất mà ta làm được.
Không cho chúng ta nghỉ ngơi nhiều, tà khí lại nổi bùng lên trong đống đá
nát. Một bàn tay gầy quắt và xám ngoét chọc lên khỏi đó. Ta run bần bật, người cứ rờn rợn, dáng vẻ này của Cẩm Liên đâu còn vẻ phóng khoáng nhẹ
nhàng của tiên quân, mà hệt như một con ác quỷ.
“Ha ha…” Gã bò ra khỏi đống đá rồi bật cười một cách khó hiểu, “Ha ha ha ha!”
“Cả đời này ta nhận chín mươi đệ tử, trong đó tám mươi tám đứa sau khi tu
thành tiên đã bị sử dụng. Ta lấy đầu, lấy ngũ tạng, hoặc lấy da thịt máu xương của bọn chúng để đắp vào cơ thể của ta, giờ chỉ còn thiếu mỗi một quả tim và một lá phổi. Năm đó niệm tình ngươi còn nhỏ nên ta vốn định
dốc lòng chăm sóc, cố gắng nuôi cho mình một quả tim tốt nhất. Nào ngờ
Cẩm La phản bội ta, càng không ngờ giờ đây ngươi lại cản bước ta.”
Ta gật đầu: “Thảo nào vừa nhìn đã thấy ông là kẻ không tim không phổi…”
Cẩm Liên không để lời của ta vào tai, cười điên cuồng: “Nếu mong ước mấy
ngàn năm của ta không thành, thì hôm nay ta sẽ khiến muôn dân phải chôn
cùng ta!”
Khiến muôn dân chôn cùng gã? Muôn dân nhiều lắm đó, Cẩm Liên đang nói đùa à? Ta còn đang thẫn thờ thì tà khí xung quanh đã như
vật thể sống, tụ lại với nhau rồi ngấm xuống lòng đất. Mặt Sơ Không lập
tức thay đổi, ta không hiểu nên hỏi hắn: “Cẩm Liên điên à? Gã đang làm
gì thế?”
Mặt Sơ Không hơi tái đi, hắn ngoảnh đầu lại nhìn ta.
Ta cảm thấy ánh mắt này của hắn có gì đó không giống thường ngày, nhưng
không thể nói ra lạ ở chỗ nào, đương lúc ngơ ngác, Sơ Không đột nhiên
đập lên trán ta, ta sửng sốt, cảm thấy cơ thể mình lập tức cứng lại,
không thể động đậy.
“Sau này… nàng hãy tái giá đi.”
Hắn
khẽ xoa đầu ta, hai đầu lông mày ánh lên vẻ dịu dàng và bất lực. Đây là
lần đầu tiên ta thấy nét mặt này của hắn, lòng ta trống rỗng, bỗng nhận
ra hắn định làm chuyện gì, ta trợn tròn mắt, muốn vươn tay ra níu lấy
hắn, nhưng ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên được.
Hắn rụt tay lại, quay đầu đi, bước chân tiến lên phía trước vững vàng. Mỗi một bước đặt xuống là mỗi bước hoa sen bung nụ hé nở ngay sau lưng hắn. Tiên khí quanh người Sơ Không đẩy lùi lớp lớp sương đen, sáng lòa chói mắt.
Chàng thiếu niên non trẻ năm đó hôm nay đã ưỡn ngực ngẩng cao đầu, hệt
như một vị anh hùng có thể gánh vác cả thiên hạ.
Tiên khí và tà
khí đối chọi tạo nên từng luồng khí sắc bén tạt qua người ta. Ta trợn
tròn mắt nhìn Sơ Không biến thành ánh sáng vàng rực, bắn thẳng về phía
Cẩm Liên như mũi tên sắc nhọn, trói chặt lấy Cẩm Liên đang mang dáng vẻ
như cái xác khô, cho tới khi tà khí xung quanh gã bắt đầu dần được tinh
lọc.
Sơ Không chắc chắn không thể đấu nổi Cẩm Liên, ta biết, hắn
chỉ đang sử dụng sức mạnh của hồn phách, dùng hết nguyên thần mới có thể đọ được với Cẩm Liên ván này. Nhưng… nếu hắn chết thì không thể xuống
Địa phủ, không thể luân hồi, biến mất mãi mãi.
Cẩm Liên đau đớn ngửa đầu lên trời gào thét, ánh sáng vàng vây quanh gã cũng đang liên tục rung chuyển.
Ta dồn hết sức muốn phá tan cái bùa chú định thân quái quỷ của Sơ Không,
chưa bao giờ ta trách mình không chịu học hành thế này, chưa bao giờ ta
oán trách mình chỉ là “tiên nửa mùa” được Nguyệt lão điểm hóa mà thành,
nếu ta cũng mạnh như Sơ Không… một nửa cũng được… một nửa thôi cũng được rồi!
Tiếng hét của Cẩm Liên dần nhỏ đi, đúng vào lúc tiếng tắt
hẳn, cơ thể gầy quắt của gã biến thành một đám sương đen, cuốn chặt lấy
ánh sáng vàng kim, ta chỉ nghe thấy tiếng vù vù của mấy trận gió to thổi qua tai. Một ánh sáng trắng rực lóe làm ta hoa cả mắt.
Ánh sáng
mờ dần đi, cuối cùng ta cũng dần thấy rõ, bốn phía lặng yên như tờ, nếu
không phải có đống đá vụn văng đầy mặt đất nhắc nhở ta rằng nơi này vừa
diễn ra một trận chiến dữ dội thì có khi ta đã nghĩ mình nằm mơ thấy ác
mộng.
Tà khí không còn, Sơ Không cũng không còn nữa…
Người ta bỗng thoải mái, chú định thân Sơ Không yểm lên người ta đã được
giải. Cũng có nghĩa là, người làm phép đã biến mất thì pháp thuật cũng
mất. Chân ta mềm oặt, thẫn thờ ngã phịch xuống đất.
“Ơ?” Ta ngạc nhiên véo chân mình, “Vì sao… rõ ràng đã an toàn rồi…”
Tâm trạng ta hiện giờ cực kì hoang mang, như thể có ai đó cầm cái dùi trống đập cực nhanh vào lòng ta, nhịp đập và độ rung ấy khiến ta cảm thấy
mình sắp nghẹt thở. Ta ngồi đờ đẫn một lúc lâu mới nhớ ra, bây giờ ta
nên đi tìm Sơ Không.
Có lẽ, hắn chỉ bị vùi lấp trong đống đá ngổn ngang này mà thôi.
Ta đứng dậy, loạng choạng chạy tới bên đống đá đổ nát, quên cả tiên thuật, dùng tay không gạt từng tảng to tảng nhỏ, hòn tròn vạnh, hòn sắc lẹm.
Mỗi lần đẩy một tảng đá ra là mỗi lần lòng ta dần nguội lạnh. Cảm giác
rét buốt trong tim đó như lan truyền khắp cơ thể, chân tay ta cũng lạnh
cóng, máu ứa ra từ móng tay xước xát cũng lạnh buốt, không khí mà ta thở ra cũng lạnh buốt, ngay cả thứ chất lỏng rơi từ khóe mắt cũng lạnh
buốt.
“Sơ Không vênh váo…”
Nỗi sợ hãi trong lòng ta bắt
đầu bùng lên, ta gọi: “Ngươi trả lời đi, ngươi trả lời ta đi, ta không
giận ngươi nữa, sau này sẽ không bao giờ giận ngươi nữa.”
“Ngươi
đã nói là sẽ nuôi ta rồi mà, người còn chưa đền cho ta mười đồng ta cược cho ngươi. Ngươi mà không ra thì ta sẽ tái giá! Ta sẽ đi lấy Lý Thiên
Vương, ta sẽ chuyên đi làm vợ bé, sẽ đi gây họa cho Thiên giới chúng
thần, ta…”
Những lời đe dọa đó liệu có hữu dụng không?
Sơ Không đã bảo rồi, sau này ta hãy tái giá đi.
Lần này, hắn quyết tâm bỏ lại ta thật rồi.
Khóe mắt ta cuối cùng cũng có chút âm ấm, đó là những giọt nước mắt tuôn
rơi, vương khắp mặt. Dẫu là Sơ Không, Không vênh váo, sư phụ Không hay
là Lục Hải Không, lần này thật sự không thể gặp lại nữa rồi.
Hay
là ta xuống Địa phủ tìm hắn thử xem, có lẽ hắn vẫn chưa bị hồn phi phách tán, có lẽ nguyên thần của hắn vẫn còn, đầu thai lần nữa thì ta vẫn có
thể gặp lại hắn. Nghĩ tới đây, ta dáo dác nhìn xung quanh xem có con dao nào không, nhưng vừa quay đầu lại ta đã thấy A La đang ngồi trên chiếc
giường đá kia, cơ thể nàng ta đã gần như trong suốt, như thể chỉ nháy
mắt cái thì sẽ biến mất theo làn gió.
Ta thẫn thờ dán mắt vào nàng, nơi này chỉ còn hai vật sống duy nhất là chúng ta.
A La bỗng mỉm cười, đưa bàn tay đã trong suốt một nửa ra, đột nhiên trong lòng bàn tay hiện ra một viên ngọc màu tím, lấp la lấp lánh, đẹp vô
cùng.
“Trái tim của Tử Huy.” Nàng cười nói: “Ta nghĩ, Tử Huy cũng muốn giúp hai người.” Nàng vươn tay ra đưa viên ngọc màu tím cho ta,
“Sống chết là lẽ đương nhiên của trời đất, tuy tim đá ngàn năm có sức
mạnh nghịch chuyển thì ta cố lắm cũng chỉ lấy lại được một hồn một phách mà thôi.”
Ta sững sờ hồi lâu, chưa kịp hiểu lời A La nói có
nghĩa gì thì A La đã mỉm cười, cơ thể dần tan biến trong không trung:
“Ta chỉ có thể đền cho hai người ngần ấy thôi, ta xin lỗi.”
Bóng
dáng của A La biến mất hoàn toàn, chỉ còn sót lại vài tia sáng vần quanh viên ngọc màu tím vài vòng, dẫn đường đưa viên ngọc bay tới trước mặt
ta, ta ngẩn ngơ đưa tay ra, viên ngọc ngoan ngoãn nằm gọn trong tay.
Ta vẫn ngơ ngác đứng đó, mãi cho tới khi có một tia sáng lóe lên đả thông
tư tưởng cho ta. Ta gõ đầu mình, lau nước mắt, lập tức cắn lưỡi tự sát.
Trên đường xuống suối vàng, ta ôm viên ngọc màu tím chạy như điên về phía điện Diêm Vương.
Lúc đó Diêm Vương vẫn chưa trở về, phán quan đang cúi đầu đọc sách, ngẩng
đầu lên thấy người đẩy cửa ra là ta thì cau mày lại: “Sao ngươi về nhanh thế? Không phải đã bảo các ngươi ngáng chân Cẩm Liên sao? Sơ Không thần quân đâu?”
Ta đưa viên ngọc máu tím trong tay cho phán quan xem, ông ta cau mày ngắm nghía hồi lâu, rồi đột nhiên mặt biến sắc: “Tại sao Sơ Không thần quân chỉ còn lại một hồn một phách ở trong này! Rốt cuộc
các ngươi đã gây ra họa gì rồi! Phán quan đỡ trán thở dài, “Vốn đã thiếu người, các ngươi còn tự loại đi một người nữa! Phóng hỏa sau sân nhà
mình vui lắm hả?”
Ta cất viên ngọc màu tím vào trong ngực, không
để ý tới mấy lời cay nghiệt đó của phán quan, chỉ bình tĩnh nói: “Sơ
Không chết rồi, hắn dùng chính hồn phách và nguyên thần của mình liều
chết với Cẩm Liên, cụ thể ra sao thì ông có thể xem trong gương kiếp
trước.”
Phán quan thoáng sửng sốt, sau đó ổn định lại tâm trạng,
lấy chiếc gương kiếp trước trên bàn Diêm Vương ra, ông cầm gương trầm
mặc xem hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn ta: “Nếu đã vậy phải bẩm báo với
Ngọc Đế truy phong cho Sơ Không thần quân.”
“Hắn không cần truy
phong, cái thứ đó có tác dụng đếch gì.” Ta nói thẳng, “Ông nói cho ta
biết, có cách nào để hắn quay trở lại làm tiên không.”
Phán quan nhíu mày nhìn ta một lát, thở dài nói: “Có thì có, nhưng mà…”
“Có là được rồi. Ta chỉ muốn biết phương pháp.” Dẫu có phải chịu đựng những gì ta cũng phải để Sơ Không trở lại làm Sơ Không thần quân, để hắn lại
đứng trước mặt ta, để ta không thể tái giá.
“Cho một hồn một
phách này đi vào luân hồi, quy luật trời đất sẽ tự tạo cho ngài ấy một
cơ thể mới, dùng cơ thể xác thịt ấy khóa hồn phách lại, sau đó đi tìm
hai hồn sáu phách còn thiếu, giữa biển người mênh mông muốn tìm hồn
phách là chuyện không thể, ngươi nên bỏ suy nghĩ này sớm đi.”
Ta cân nhắc một lát: “Tìm thấy thì Sơ Không có thể sống sao?”
“Tìm đủ hồn phách thì chỉ có thể khiến ngài ấy trở thành một con người bình
thường, nếu muốn trở lại là tiên thì ngài ấy phải tự mình cố gắng, tu
luyện lại từ đầu.”
Ta gật đầu, đem theo viên ngọc tím quay người
rời đi, phán quan gọi ta lại: “Tường Vân tiên tử, ngươi phải biết, đó
không phải là chuyện có thể làm xong trong một hai kiếp, có khi cả ngàn
năm cũng không làm được.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...