Thủy An Lạc nghe lời ba kể lại, khóe miệng không nhịn được giật một cái, mẹ của cô cũng có lúc ngông cuồng vậy sao?
“Long gia rất ghê gớm đúng không ạ?” Thủy An Lạc dè dặt hỏi, bởi vì cô biết, cô và anh Sở bây giờ đang bị Long Nhược Sơ theo dõi.
Thủy Mặc Vân hơi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn thản nhiên nói: “Không ai biết, nhưng ba mươi năm trước, ở Châu Âu, quả thực rất nhiều người nghe thấy chữ Long liền biến sắc.”
Trong lòng Thủy An Lạc dâng lên chút bất an, nhưng cũng không đả động tới chuyện đó nữa.
“Thế là khi ấy mẹ liền theo ba về thành phố A à?”
Khóe miệng Thủy Mặc Vân hơi cong lên, nhưng cũng không nói gì.
Đoạn ký ức đó chỉ thuộc về họ, ôm muốn độc chiếm nó một mình.
Thủy An Lạc nghe tiếng mở cửa phía bên ngoài, lại nhìn về phía Thủy Mặc Vân.
“Gọi cậu ta vào đây đi.” Thủy Mặc Vân chậm rãi nói, trong giọng nói không có chút dao động nào.
Thủy An Lạc nghe theo ông gật đầu, ôm Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi ra ngoài.
Thủy Mặc Vân nhắm mắt lại, như thể đang nghỉ ngơi, nhưng cũng lại như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lúc Thủy An Lạc bước ra ngoài, Sở Ninh Dực đang định lên lầu, quay đầu lại thấy cô bước từ trong phòng ra, anh liền dừng bước.
“Ba em gọi anh.” Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài, nói với anh.
Cô nghĩ, chuyện giữa họ, ba cũng không mong mình tham dự vào, nên cô sẽ không can thiệp.
Sở Ninh Dực dừng một chút, xoay người đi xuống, bơ luôn cậu con trai đang kích động gọi daddy nhà mình.
Bàn tay nhỏ xíu Tiểu Bảo Bối tay nhỏ bé khựng lại giữa không trung, cả người đần thối ra...
Ba không để ý tới nhóc?
Ba không bế nhóc?
Ba không nhìn thấy nhóc à?
Tiểu Bảo Bối không được để ý liền nổi giận, ông già này được lắm, lại dám quên bản Thái tử?
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang đờ ra, thực sự nhịn không được, cuối cùng vẫn bật cười.
Con trai đang bị tổn thương, tổn thương chắc luôn!
Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo hừ một tiếng, dụi vào lòng mẹ. Nhóc muốn tuyệt giao với ba, ông già chết tiệt kia, tức chết nhóc rồi đây này.
Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên người Tiểu Bảo Bối, sau đó ôm cậu nhóc xoay người đi ra phòng khách: “Mẹ con mình đi tìm Hắc Long chơi nhé.”
***
Sau khi bước vào phòng, Sở Ninh Dực liền đóng cửa lại.
Thủy Mặc Vân vẫn không mở mắt, trông như đang ngủ, nhưng hơi thở của ông lại nói cho Sở Ninh Dực biết rằng ông vẫn tỉnh.
Sở Ninh Dực đi tới cạnh giường của Thủy Mặc Vân.
“Ông tìm tôi?”
Thủy Mặc Vân từ từ mở hai mắt ra, nhìn chàng trai trước mặt mình.
“Quyết định thật rồi đấy à?” Ông trầm giọng hỏi.
“Nếu đã không còn lựa chọn nào khác thì cần gì phải do dự xem nên chọn thế nào nữa?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Gã là thầy của cậu.”
“Không phải thầy tôi từ lâu rồi.” Sở Ninh Dực nói.
Ánh mắt Thủy Mặc Vân dời xuống, nhìn bàn tay đang siết chặt lại của anh.
“Tại sao, rõ ràng cậu đã rút lui rồi cơ mà?” Ông cần một đáp án.
Tại sao?
Sở Ninh Dực nghe thấy câu hỏi này, bỗng cảm thấy thật buồn cười, cho nên khóe miệng dướn lên một nụ cười khó hiểu.
“Bởi vì, tôi không tin bất cứ kẻ nào.” Sở Ninh Dực nói xong liền xoay người bỏ đi.
Bởi vì không tin bất cứ kẻ nào có thể bảo vệ được cô ấy, cho nên, anh chỉ có thể tự mình ra tay.
Thủy Mặc Vân hoàn toàn không ngờ anh lại trả lời mình như vậy.
Sở Ninh Dực chọn bị cuốn vào, là vì Thủy An Lạc - Con gái ông.
Tất cả lo lắng, vào giờ khắc này dường như đã nguôi ngoai. Có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh con gái ông, ông còn gì để lo lắng nữa?
Sở Ninh Dực mở rộng cửa đi ra, liền nghe được trên ban công truyền đến tiếng cười lanh lảnh của Tiểu Bảo Bối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...