Trên bệ cửa sổ không có bất cứ vết tích gì, dưới mặt đất cũng không có vết máu, mà quần áo của Thủy Mặc Vẫn rõ ràng có dấu hiệu ma sát trên mặt đất.
Vậy là ông ấy không muốn để cho bất cứ kẻ nào biết rằng mình đã đến đây.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu nhìn camera trong hành lang, hai mắt nheo lại.
Mắt Thủy An Lạc đỏ ngầu ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực.
Anh bước tới công tắc nguồn điện ở hành lang, sau đó ngắt điện.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực, nhìn anh dập tắt nguồn điện, sau đó bước qua giúp cô đỡ Thủy Mặc Vân dậy.
“Chờ anh vào rồi hãy lau sạch sẽ vết máu dưới đất đi.” Sở Ninh Dực thấp giọng nói.
Thủy An Lạc liên tục gật đầu không ngớt, ngồi xổm xuống bắt đầu xử lý vết máu trên cầu thang.
Sở Ninh Dực đưa Thủy Mặc Vân vào nhà. Thím Vu kêu lên một tiếng, vội vàng che mắt Tiểu Bảo Bối lại, không để cậu bé nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này.
Sở Ninh Dực đỡ Thủy Mặc Vân nằm lên sofa rồi bảo thím Vu đi lấy hòm thuốc cho anh.
Thủy An Lạc xử lý mặt đất với tốc độ nhanh nhất, sau đó gạt công tắc nguồn điện về vị trí cũ rồi mới quay về.
Thủy An Lạc đóng cửa, chẳng buồn bận tâm đến cái chân đau liền chạy tới sofa, nhìn Thủy Mặc Vân lúc này đã máu me đầy người.
“Cầm máu trước đã.” Sở Ninh Dực nói.
Thủy An Lạc gật đầu, quỳ xuống đất.
Thím Vu cầm hòm thuốc đến. Sở Ninh Dực chẳng buồn nhìn đã mở miệng nói: “Trong ngăn kéo trong phòng làm việc có một hộp thuốc nhỏ, thím đi lấy xuống đây đi.” Nói xong, anh gắng sức gỡ tay Thủy Mặc Vân ra.
Tay của ông nắm rất chặt, Sở Ninh Dực thử mấy lần cũng không gỡ ra được.
“Ba, ba, con là Lạc Lạc đây.” Thủy An Lạc thấp giọng thì thầm bên cạnh Thủy Mặc Vân, hai tay tập trung dùng sức xé ống quần ông ra, vết thương bên trên hẳn là do dao găm đâm vào, để lại vết cắt rất sâu.
“Vết thương quá sâu, phải đến bệnh viện xử lý.” Thủy An Lạc run giọng nói.
“Em chính là bác sĩ, em nên nhớ, không phải bệnh viện ở đâu thì bác sĩ ở đó. Mà là bác sĩ ở đâu, nơi đó chính là bệnh viện.” Hai tay Sở Ninh Dực đặt lên vai cô, nghiêm túc nói.
Với tình hình hiện tại, bọn họ sao có thể đến bệnh viện được?
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, giống như đang bình ổn lại tâm trạng của mình.
Sở Ninh Dực thấy cô đã bình tĩnh lại liền nhìn về phía Thủy Mặc Vân, có lẽ bởi vì giọng nói vừa nãy của Thủy An Lạc, bàn tay ông đã hơi cựa quậy.
Sở Ninh Dực từ từ ghé lại gần, thấp giọng nói bên tai ông, “Tôi là Sở Ninh Dực, là người ông muốn tìm đây.” Anh vừa nói vừa gỡ tay Thủy Mặc Vân ra.
Quả nhiên, tay Thủy Mặc Vân từ từ lỏng ra, tờ giấy ông nắm rơi vào tay Sở Ninh Dực.
Anh cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay mình, trên đó có dính máu nhưng chữ thì vẫn có thể nhìn rõ được.
Sở Ninh Dực nhìn nội dung bên trên, ánh mắt hơi nheo lại, lại nhìn Thủy Mặc Vân chật vật như người chết. Ông ấy đã lấy được danh sách hành vi của Viên Hải sau khi thâm nhập vào ổ địch.
Thủy An Lạc dùng nước tẩy rửa vết thương cho Thủy Mặc Vân. Thím Vu cũng cầm lọ thuốc xuống.
Tiểu Bảo Bối ngơ ngác bị đặt lên tấm thảm phía sau chiếc ghế, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thím Vu cầm thuốc xuống xong cũng giúp Thủy An Lạc làm sạch vết thương.
“Thuốc màu vàng là để khử trùng, thuốc bột màu trắng là bôi ngoài da. Anh vào phòng làm việc đã.” Sở Ninh Dực nói xong liền đứng dậy, sau đó xách theo cục cưng đang tò mò đi lên lầu.
Thủy An Lạc biết, anh đi là vì tờ giấy trong tay ba, cũng là thứ suýt lấy đi tính mạng của ba mình cho nên cũng không phản đối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...