“Nhưng sao Viên Giai Di lại biết...”
Cố Thanh Trần còn chưa nói dứt lời, Sở Ninh Dực đã đi thẳng ra ngoài.
Lúc Cố Thanh Trần định đuổi theo, Lạc Hiên liền tóm cổ tay cô giật lại, “Không thấy giờ cậu ta đang mất khống chế hay sao mà còn đuổi theo, muốn ăn đập à?” Lạc Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Cố Thanh Trần muốn hất tay anh ta ra, nhưng lại không thể nào hất ra được.
“Anh có ý gì hả?” Cố Thanh Trần tức tối quay lại hung hăng nhìn Lạc Hiên.
“Lý Hạo xảy ra chuyện trước, rồi sau đó tới em. Em nghĩ một Viên Giai Di có thể có được năng lực này sao?” Lạc Hiên chậc chậc lên tiếng, “Người ta có chống lưng đấy, hơn nữa đối với Sở Ninh Dực mà nói, xem ra chống lưng này cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì.”
Những điều này đều là do Lạc Hiên đoán, vì dù sao anh ta cũng chẳng biết gì cả.
“Viên Giai Di muốn trả thù tôi sao?” Cố Thanh Trần siết chặt hai bàn tay.
“Trước mắt thì cứ xem là vậy đi.” Nói rồi, Lạc Hiên lại nắm lấy tay cô: “Tôi đoán, trước đây chắc chắn là em đã làm chuyện gì đó không tốt với cô ta đúng không.”
“Chuyện gì không tốt chứ?” Cố Thanh Trần cười lạnh, “Cô ta ăn chơi trác táng bên ngoài, tôi chỉ nói thật với dì mà thôi.”
Lạc Hiên nhún vai, “Thế thì đúng rồi đấy, chẳng khác nào là em đang làm báo cáo về người ta cả.”
“Nếu cô ta muốn trả thù thì nhằm thẳng vào tôi là được rồi...”
“Em gái à, em đừng buồn cười nữa, em chỉ là vật đi kèm thôi, mục đích của cô ta là cái vị vừa mới đi kia kìa.” Lạc Hiêu hơi nhíu mày, mong là không liên lụy tới em gái nhà anh.
***
Lên xe, Sở Ninh Dực liền phóng xe như bay.
May mà kỹ thuật lái xe của anh thuộc hàng siêu đẳng, nên trên đường vượt qua bao xe như thế cũng không xảy ra tai nạn.
Viên Giai Di biết chuyện của Lý Hạo, vậy nhất định là có người khác nói.
Nhưng là ai đã nói với cô ta?
Là kẻ nào đã cứu cô ta rồi còn cố tình nói cho cô ta biết chuyện này?
Vậy ra, người mà anh vẫn luôn trốn tránh cuối cùng vẫn quay trở lại.
Vụ nổ mười năm trước, vụ giam cầm... sáu năm trước.
Sở Ninh Dực lái thẳng xe ra vùng núi ngoài ngoại ô rồi mới đỗ lại để xuống xe.
Sở Ninh Dực bước lên núi với vẻ mặt thâm trầm, trong khi nơi này rõ ràng ghi người lạ cấm vào.
***
Thời tiết khá đẹp, nhưng cũng lại có rất nhiều sương.
Thủy An Lạc nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Tiểu Bảo Bối đã ngủ say trong lòng cô.
Chú Sở cẩn thận lái xem, thi thoảng lại ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc.
Xe đỗ dưới khu, thím Vu đang đợi ở dưới.
Thủy An Lạc mở cửa giao Tiểu Bảo Bối cho thím Vu.
“Thím Vu, cháu có việc ra ngoài một chút.”
“Chân còn chưa khỏi cơ mà.” Thím Vu lo lắng nói.
“Không sao đâu ạ.” Thủy An Lạc cười cho thím Vu yên tâm, sau đó đóng cửa lại, bảo chú Sở lái xe đi.
Chú Sở và thím Vu đưa mắt nhìn nhau, hai người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đóng cửa lại rồi, Thủy An Lạc mới cúi đầu nhìn chân mình khẽ nói: “Thật ra vẫn còn đau lắm ạ.”
Đúng lúc chú Sở lên xe, nhưng ông không nghe rõ lời Thủy An Lạc vừa nói, khởi động xe xong không nhịn được lại hỏi: “Thiếu phu nhân, cô nói gì thế?”
“Không có gì, chú cho cháu ra phía sau núi đi.” Nói rồi Thủy An Lạc dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài.
Chú Sở ngẩn ra, nhưng cũng không hỏi cô nữa mà chỉ đi đúng tuyến đường cô bảo.
Thủy An Lạc nhìn bầu trời mờ mịt bên ngoài. Lúc cô rời khỏi nhà An Phong Dương, anh có nói, nếu về nhà mà không thấy Sở Đại, thì cứ ra sau núi tìm.
Lúc An Phong Dương nói câu đó còn có chút bất đắc dĩ và tự giễu.
Nhưng Thủy An Lạc biết, nơi đó chính là khúc mắc trong lòng họ bao lâu nay.
Cả người An Phong Dương cứng đờ, đó cũng là điều mà anh không thể chấp nhận nổi, nhưng vì anh có Mân Hinh cho nên anh vẫn còn chút lý trí cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...