“Có lẽ vì hàng loạt vụ tấn công không ngừng sau đó, tâm trạng của chị không hợp để ở lại nữa, nên Sở tổng đã đưa chị rời đi, giúp chị mai danh ẩn tích, tìm cho chị công việc giáo viên này.”
“Diêu Giai Giai sao?”
Mân Hinh gật đầu.
“Thế Anh Xinh Trai có biết không?” Thủy An Lạc khẽ hỏi.
“Anh ấy biết chị không chỉ đơn giản là một giáo viên, nhưng trước giờ lại không bao giờ hỏi gì chị cả. Chị không biết anh ấy đang nghĩ gì nữa.” Mân Hinh nói rồi lại vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Thủy An Lạc khẽ vỗ vai cô, “Chị Mân Hinh.”
“Em biết không, chị còn không dám ra khỏi cửa, không dám liên lạc với người khác, vì chị sợ. Chị sợ những thứ trong đầu chị sẽ hại chết nhiều người.” Mân Hinh thấp giọng nói, “Lúc ở trường, ngoài việc lên lớp ra, chị không dám ra khỏi ký túc. Nhưng duyên phận lại để chị gặp Phong Dương. Chị muốn trốn nhưng không trốn được, thế nên chị đã đi theo anh ấy, không danh không phận mà đi theo anh ấy. Từ khi ở ký túc về đây, cũng chỉ giống như là đổi nơi khác để cầm tù bản thân mà thôi.”
Nhưng lời này, Mân Hinh từ trước đến giờ chưa từng nói với ai.
Nhưng, có lẽ vì Thủy An Lạc đã biết được thân phận của cô, nên cô cũng không giấu giếm nữa.
Duyên số sao?
Một người còn chẳng ra khỏi cổng trường thì sao có thể thể trùng hợp gặp duyên như thế được?
An gia lại chẳng có đứa nhỏ nào tầm tuổi học tiểu học cả.
Sáu năm trước, rốt cuộc thì Sở Ninh Dực và An Phong Dương đã xảy ra chuyện gì?
Thủy An Lạc phát hiện, giờ cô đang lao vào góc chết, không thể tìm được lối ra.
Và cô cũng không thể xâu chuỗi đống chuyện này lại với nhau được.
Hỏi anh Sở sao?
Cô chán sống rồi chắc?
“Chị Mân Hinh, Anh Xinh Trai đưa chị theo, dù chuyện gì xảy ra, anh ấy cũng sẽ bảo vệ chị.” Thủy An Lạc nghiêm túc an ủi.
Mân Hinh cười, nhưng lại cười đến cay đắng.
***
Lúc này, Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đang ngồi đối diện với nhau ở ngoài.
Giữa bàn đặt một tấm thẻ ngân hàng.
Vì cô không có quyền chuyển khoản tiền lớn trong một lần, cho nên đành phải rút tiền của mình ra sau đó đưa thẻ cho anh ta.
Phong Phong chống tay lên mặt, cúi đầu nhìn tấm thẻ trên bàn.
“Ý gì đây?” Anh ta thờ ơ nói.
“Khoản tiền lớn này của Phong Ảnh đế, tôi không nhận nổi.” Kiều Nhã Nguyễn cũng thản nhiên nói.
Phong Phong nghe vậy nhếch mép trào phúng.
“Sao nào, vẫn muốn hoàn thành nốt thỏa thuận ba tháng kia với tôi à?”
Hai tay Kiều Nhã Nguyễn siết chặt, nhưng cô vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.
“Chính vì chưa hoàn thành, nên tôi mới trả lại anh số tiền này, không phải sao?” Nói rồi cô liền giấu đi cảm xúc trong đôi mắt của mình.
Quan hệ giữa bọn họ chẳng qua cũng chỉ là dựa trên bản thỏa thuận ba tháng đó mà thôi.
“Hơn nữa, trong đó có thêm năm mươi vạn, coi như là thù lao Phong Ảnh đế đã phẫu thuật giúp ba tôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền đứng dậy, cúi đầu nhìn Phong Phong vẫn đang ngồi trên sofa, “Chào anh.”
Phong Phong siết chặt hai tay, cả người cũng trở nên căng cứng.
Thù lao làm phẫu thuật?
Sao cô ta lại dám nói vậy chứ?
Cửa nhà bị đóng lại, Phong Phong cầm luôn tấm thẻ ném ra ngoài, “Kiều Nhã Nguyễn, con mẹ nó, tôi mà còn nhớ cô thêm lần nào nữa thì tôi sẽ mang họ cô luôn!”
Thủy An Lạc vừa vịn tay vào tường đi ra đã nghe thấy tiếng sư tử hống này.
Trong phòng khách lúc này cũng chỉ còn mỗi mình anh ta.
Thủy An Lạc thầm nghĩ, cô sẽ đợi tới ngày Phong Phong đổi sang họ của Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Phong* vẫn còn là bang chủ Cái bang kia kìa.
À... Sai rồi, chữ “Phong” của anh ta không giống.
*Kiều Phong: là nhân vật chính trong ba nhân vật tiêu biểu (Kiều Phong, Đoàn Dự, Hư Trúc) trong tiểu thuyết kiếm hiệp Thiên Long Bát Bộ do nhà văn Trung Quốc Kim Dung sáng tác. Phong của Phong Phong là 风 có nghĩa là gió, Phong trong Kiều Phong 峰 có nghĩa là đỉnh núi.
Phong Phong chửi tục một câu, sau đó cầm áo chạy ra ngoài.
Thủy An Lạc bĩu môi, mới có vài phút thôi mà, chưa gì đã vội theo họ người ta thế rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...