Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Kiều Nhã Nguyễn khẽ nhíu mày: "Tao nói thật chứ, không phải là mày đang cảm thấy anh ta vì nhắm vào 30% cổ phần kia của mày nên mới..."
Thủy An Lạc nhìn cái dáng vẻ "mày đùa tao đấy à" của Kiều Nhã Nguyễn, không nhịn được liền nói: "Cái điệu bộ này của mày là có ý gì?"
"Không phải, tự mày nghĩ mà xem, nếu như Sở Tổng người ta muốn có chỗ cổ phần trong tay mày thì có cần thiết phải làm vậy không? Thiếu quái gì cách để có được hả má?" Trong tiềm thức Kiều An Nguyễn, cô vẫn luôn mong rằng Thủy An Lạc có thể quay về bên cạnh Sở Ninh Dực.
"Mày có biết trước đây anh ta lạnh nhạt với tao thế nào không? Lúc đó tao còn nghĩ là do con người anh ta như vậy, nhưng sau mới biết, chẳng qua là người ta không để tâm đến tao thôi." Thủy An Lạc thờ ơ nói.
"Lúc trước thì chẳng thèm để ý đên tao, giờ ly hôn rồi lại nói muốn theo đuổi tao này nọ, mày có thấy tin nổi không?"
Kiều Nhã Nguyễn nheo nheo đôi mắt lại, sau đó nghiêm túc nhìn Thủy An Lạc: "Nói cũng đúng."
Trên đường cả hai quay về văn phòng luôn có người nhìn theo bọn họ, nhưng Thủy An Lạc chẳng muốn để tâm đến, dù sao không cần biết là thế nào cô vẫn sẽ là người bị nói này nọ thôi.
Hai người thay đồ xong thì Lâm Thiến Thần bỗng nhiên bảo cả hai đi khám bệnh với cô ta.
Kiều Nhã Nguyễn nhướng nhướng mày: "Cáo chúc Tết gà*."
*Cáo chúc Tết gà: Giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
"Tuy rằng không muốn thừa nhận chuyện mày so sánh bọn mình với gà, nhưng tao cũng cảm thấy con mụ này tự nhiên đến đúng là đang muốn giở trò gì đó." Thủy An Lạc nói rồi vươn tay lấy quyển sổ ghi chép trên bàn, sau đó quăng một quyển cho Kiều Nhã Nguyễn, "Đi thôi."
***
Trong phòng làm việc yên tĩnh, Sở Ninh Dực ngồi trên xe lăn nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài.
Bạch Dạ Hàn thì ngồi trên sofa xem tập văn kiện trong tay mình, xem xong liền ngẩng đầu lên hỏi người đàn ông đang ngồi bên cửa sổ: "Có thật là vì Thủy An Lạc không?"
Bạch Dạ Hàn là một luật sư có thâm niên, từ khi chuyện này bắt đầu chính anh ta là người giúp đỡ Sở Ninh Dực, cho nên anh ta cũng biết hết đầu đuôi câu chuyện, chỉ là không ngờ được rằng Sở Ninh Dực làm tất cả chuyện này đến cuối cùng lại chỉ vì Thủy An Lạc.
"Nhắn lại với Phong Tứ, bảo cậu ta biết điều một chút, đừng có động đến người bên cạnh Thủy An Lạc." Sở Ninh Dực không trả lời câu hỏi của anh ta mà nói sang một chuyện khác.
Bạch Dạ Hàn còn đang muốn nói gì đó, nhưng từ góc nghiêng của khuôn mặt Sở Ninh Dực đã đủ cho anh ta đáp án. Ngay đến người bên cạnh Thủy An Lạc cũng không được chọc vào, điều này có nghĩa là gì, người ta yêu ai yêu cả đường đi lối về, ngay đến người bên cạnh Thủy An Lạc giờ cũng được anh liệt vào phạm vi che chắn luôn rồi.
"Được thôi." Bạch Dạ Hàn cũng không hỏi nữa.
"Ngày mai là tiệc sinh nhật của Thủy An Kiều, tôi nghĩ An Giai Tuệ sẽ hành động vào lúc này." Bạch Dạ Hàn gập tập tài liệu trong tay lại, sau đó đặt lên bàn.
"Tôi biết." Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó quay lại nhìn Bạch Dạ Hàn, "Vì Thủy An Kiều đã tròn 22 tuổi nên di chúc chuyển nhượng cổ phần sẽ có hiệu lực."
Dạ Bạch Hàn gật đầu, chẳng trách Sở Ninh Dực lại muốn đưa Thủy An Lạc đi cùng.
Sở Ninh Dực lấy chiếc bút ghi âm từ trong ngăn kéo ra, lúc trước anh không đưa cho Thủy An Lạc vì vẫn chưa phải lúc, nhưng giờ không sớm cũng không muộn mà lại đúng thời điểm.
"Giờ cậu đang có 40% cổ phần trong tay, nếu như hôm nay chuyển sang tên của Thủy An Lạc vậy thì trước khi phần di chúc kia có hiệu lực, cô ấy chính là cổ đông lớn nhất của Viễn Tường rồi." Bạch Dạ Hàn lên tiếng.
"Nhưng cậu định làm thế nào để Thủy An Lạc chịu ký tên đây?"
"Cô nhóc nhà tôi não không đủ dùng." Cho nên dễ lừa lắm.
Cô nhóc nhà tôi?
Bạch Dạ Hàn nghe được bốn chữ này chỉ cảm thấy da gà da vịt trên người nổi hết cả lên, vậy xem như là Sở Đại đã hoàn toàn "đắm chìm" rồi đấy hả?
Đắm chìm trong tay một cô nhóc sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...