Thủy Mặc Vân không buồn đứng dậy, chỉ cầm lấy chiếc điều khiển từ xa đặt trên bàn, bấm nút từ từ kéo rèm cửa lên.
Ánh mặt trời rọi vào, hắt lên gương mặt của gã đàn ông kia.
Vào lúc ánh mặt trời chiếu đến một nửa gương mặt của gã, Thủy Mặc Vân liền ấn dừng lại.
Giữa ánh sáng vào bóng tối, gương mặt gã toát ra một vẻ gì đó rất kinh khủng.
“Tôm Lớn, tao khuyên mày, đừng nên động tay động chân trong buổi tiệc thường niên của Sở Ninh Dực. Nếu không tao đảm bảo, mày sẽ không ngóc đầu lên được đâu.” Thủy Mặc Vân thản nhiên mở miệng nói, “Tao nghĩ, mày sẽ không muốn Sở Ninh Dực tham gia vào cuộc chiến giữa tao và mày đâu.”
Gã kia cười phá lên, quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của Thủy Mặc Vân.
“Tao đang tò mò, nếu Long Man Ngân biết mày là ai thì sẽ thế nào nhỉ?” Gã đột nhiên nói.
Trên bàn là một bức ảnh gia đình.
Thủy Mặc Vân nhìn người phụ nữ đang ngồi bên cạnh mình trong bức ảnh, hai bàn tay không kìm được siết chặt, nhưng vẫn không để gã kia nhận ra chút khác thường nào.
“Mày muốn động vào Long Man Ngân, tao cũng chẳng có ý kiến gì, nếu mày muốn đối địch với Lạc Vân.” Thủy Mặc Vân nói xong, đưa tay lật úp tấm ảnh xuống mặt bàn.
***
Dưới lầu, An Phong Dương đi ngang qua Thủy gia, liếc qua cửa sổ Thủy gia, chiếc xe vốn đã đi quá lại bị anh kêu lùi lại, anh ngẩng đầu nhìn lên trên.
Thủy gia, hẳn đã sớm chẳng còn ai, cho dù lần trước khi người Long gia xâm nhập vào nhưng cửa sổ vẫn được đóng cẩn thận.
An Phong Dương bảo tài xế tiếp tục lái xe, sau đó gọi điện cho Sở Ninh Dực.
Lúc này tâm trạng của Thủy An Lạc vừa mới ổn định lại một chút, đang rửa mặt trong nhà vệ sinh. Sở Ninh Dực nhận được điện thoại của An Phong Dương, nghe anh nói vậy, không kìm được nhíu mày, “Cậu chắc chắn chứ?”
“Ừ, tôi vừa quay về lấy đồ cho Mân Hinh, đi ngang qua Thủy gia, rèm cửa vén lên, nhưng không thấy được ai cả.” An Phong Dương trầm giọng nói, “Hay là để tôi qua kiểm tra xem thế nào nhé.”
“Không cần, tôi biết là ai rồi, thời gian này cậu tập trung chăm sóc cho Mân Hinh đi.” Sở Ninh Dực trầm giọng đáp lại, cúp máy trước khi Thủy An Lạc bước ra.
Thủy An Lạc thấy anh cúp máy liền tò mò hỏi, “Ai vậy?”
“An Tam.”
“Anh Xinh Trai à, chị dâu thế nào rồi?”
“Anh không hỏi, cậu ta đi mua đồ cho trẻ sơ sinh, anh nói anh cũng không biết.” Sở Ninh Dực nói rồi ném chiếc di động lên giường, nhìn Tiểu Bảo Bối đang cựa mình, chắc là sắp tỉnh.
Thủy An Lạc bĩu môi, tất nhiên là anh không biết rồi, lúc anh gặp Tiểu Bảo Bối thì thằng bé đã được gần sáu tháng rồi.
Tiểu Bảo Bối cựa quậy một lúc xoay người lại, vốn định khóc nhưng nhìn thấy ba liền lập tức thu nước mắt lại, thay vào đó là một gương mặt tươi rói.
Sở Ninh Dực bế cậu nhóc lên. Tiểu Bảo Bối giương cặp mắt to tròn nhìn ngó xung quanh, cuối cùng thấy nơi này lạ hoắc nên đành từ bỏ ý nghĩ của mình.
Thủy An Lạc thử độ nóng của sữa rồi cho Tiểu Bảo Bối ăn trước, dù sao đồ ăn ở ngoài kia thằng bé cũng không ăn được.
“Lát nữa em đi theo anh, đừng có đứng với mấy người phụ nữ kia làm gì.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
Thủy An Lạc hơi nghẹo đầu, “Vì sao?”
Sở Ninh Dực càng nhíu mày chặt hơn, cuối cùng mở miệng nói: “Mấy vị phu nhân ngồi cùng bàn với anh đều là vợ của Phó tổng giám đốc, bằng cấp thấp nhất cũng là nghiên cứu sinh của Harvard đấy.”
Thủy An Lạc:...
“Em nghĩ là em nên về nhà thì hơn.” Thủy An Lạc nghe xong liền muốn khóc, anh muốn hù chết cô đấy à?
Quả nhiên, biến thái chỉ có thể tìm đến biến thái, người phàm như cô khó mà hiểu được.
Sở Ninh Dực cầm lấy cổ tay cô: “Không sao, em nhỏ hơn bọn họ, đã là áp đảo bọn họ về mặt tuổi tác rồi.”
Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, đó cũng được xem là ưu điểm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...