Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

“Biết thứ gì quan trọng nhất với anh không?” Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, chứng tỏ đó là một câu hỏi hay.

Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu. Dù sao cô cũng không biết thứ gì quan trọng nhất với Sở Ninh Dực.

“Vậy em nghĩ thế nào?” Sở Ninh Dực dù nôn nóng nhưng vẫn tỏ ra ung dung mở miệng hỏi.

Thủy An Lạc: “...”

Này, cô vừa mới bảo là không biết cơ mà?

Thủy An Lạc chớp mắt, Sở Ninh Dực mắt cũng không buồn chớp mà nhìn cô.

Thủy An Lạc: “Đó là một câu hỏi hay, để em nghĩ cho kỹ đã.” Nói xong, cô tự động nhìn ra chỗ khác.

Sở Ninh Dực giữ lấy cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Không biết?”

Được lắm, cô ấy dám không biết!

Thủy An Lạc mím môi nghĩ, chuyện quan trọng nhất với anh, chắc là sự thật về cái chết của sư phụ anh ấy.

Nhưng cô là người không có quyền mở miệng nhắc đến vấn đề này nhất.

Sở Ninh Dực cúi đầu gặm lên môi cô một cái. Đúng, chính là gặm không sai.

Thủy An Lạc bị đau, không nhịn được muốn lùi lại phía sau, cổ lại bị Sở Ninh Dực giữ chặt, khiến cho cô không thể nào lùi lại được nữa.

Người anh quan tâm nhất là cô, nhưng cô lại nói cô không biết, cho nên Sở tổng nổi giận. Anh Sở cảm thấy không vui chút nào.


“Đau.” Thủy An Lạc đẩy anh ra, nhưng Sở Ninh Dực không tấn công môi cô nữa mà trực tiếp gặm xuống cổ cô.

Sở Ninh Dực cắn rất mạnh, cổ cô nhanh chóng truyền đến một cơn đau.

Thằng cha này là chó à?

Hay là giống như Hắc Long?

Mà Hắc Long với chó thì có khác gì nhau đâu?

Chú Sở mắt nhìn thẳng tập trung lái xe, nhưng trong lòng thầm nghĩ, thế này là muốn về nhà hay vẫn về công ty như ban nãy đã nói đây?

Có lẽ, ông ấy nên tìm chỗ nào đó ở ven đường đỗ xe lại, sau đó trốn đi một lúc?

Chú Sở nghĩ sâu nghĩ xa một hồi, cuối cùng cảm thấy biện pháp cuối cùng là ok nhất.

Đằng trước là công viên Cảnh Sơn, chú Sở nghĩ nơi đó rất thích hợp, lại càng tiện để đỗ xe, dù sao mùa đông cũng không có mấy người đến đây chơi cho nên có thể dễ dàng tìm được chỗ đậu xe.

Chú Sở tìm được chỗ đỗ xe liền dừng lại.

Thủy An Lạc bỗng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Chú Sở vẫn nhìn thẳng về phía trước, xuống xe, “Thiếu gia, thiếu phu nhân, xin lỗi, tôi cần phải đi toilet một chút.”

Nói xong, chú Sở như bôi dầu dưới lòng bàn chân mà... chạy biến!


Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt, chú Sở à, chú làm thế này quả không uổng tiền lương mà Sở Ninh Dực trả cho chú đâu!

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đúng là người đã theo anh mấy năm trời.

Cánh tay Sở Ninh Dực hơi dùng lực, ôm cô ngồi lên đùi mình.

Ngồi giạng chân!

Cái tư thế mờ ám này!

Thân thể Thủy An Lạc cứng đờ, đang ở giữa đường cơ mà!

Giữa đường đó!

“Anh Sở, chúng ta có nổi hứng... phi phi phi, chúng ta có thể đổi chỗ khác được không?” Thủy An Lạc khóc không ra nước mắt.

Sở Ninh Dực nhướng mày, “Anh nghĩ, chúng ta phải thảo luận lại cho rõ vấn đề “với anh điều gì là quan trọng nhất” này mới được.” Sở Ninh Dực cố tình nhấn mạnh chữ VẤN ĐỀ.

Anh cứ nghĩ là anh đã thể hiện rất rõ ràng rồi cơ.

“Tiện thể, chúng ta có thể nghiên cứu luôn cả vấn đề “nổi... hứng” này nữa.” Sở Ninh Dực cười dịu dàng nói.

Thủy An Lạc bỗng cảm thấy, bàn tay nóng bỏng trên lưng lúc này tựa như mang theo hơi lạnh di chuyển sau lưng cô.

“Ha ha, lỡ mồm, lỡ mồm, là lỡ mồm thôi.” Thủy An Lạc muốn khóc.

“Thế hả?” Sở Ninh Dực nói rồi nhẹ nhàng ngậm lấy cái tai đã hơi ửng đỏ lên của cô.

Run~ run~

Thân thể Thủy An Lạc run rẩy kịch liệt, toàn thân ngả vào người Sở Ninh Dực, hai chân muốn siết chặt, lại khiến hai chân của anh bị kẹp càng chặt hơn.

“Tự nhào vào ôm à?” Sở Ninh Dực mờ ám nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui