Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc lên xe liền quay qua nhìn Sở Ninh Dực, có chút kích động nói: “Em kể anh nghe nè, em vừa thấy...”

Có điều, Thủy An Lạc còn chưa nói hết, một quyển sách đã được đặt vào tay cô, “Đây là cái gì?”

Bài thi cấp bốn năm vừa rồi!

Thủy An Lạc bỗng thấy thật nhức nhối. Sở đại gia à, sao anh vẫn chưa tha cho em vụ này thế?

“Không phải làm nhiều quá, chỉ cần làm tất cả những phần anh gạch ra cho em thôi, làm xong hết trước tối mai rồi nộp cho anh.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, có vẻ như rất để tâm tới việc lần này.

Thủy An Lạc mở ra nhìn câu hỏi trắc nghiệm, kiểm tra nghe nói đều có cả. Mẹ nó, vậy mà anh bảo là không phải làm nhiều à?

“Sở...”

“Một điều kiện.”

Thủy An Lạc nghe Sở Ninh Dực nói vậy, cuối cùng ra sức gật đầu.

Được rồi, vì thánh chỉ bỏ trống kia, cô sẽ liều mạng.

“Sao anh lại đến đây? Không đi làm à?” Thủy An Lạc cất đề thi đi, tò mò hỏi. Cô vẫn muốn gặp sư phụ một chút đã.

“Ừ...”


Thủy An Lạc đang chờ lời giải thích, ai ngờ nửa ngày chỉ nghe thấy đúng một chữ như vậy. Cô sững sờ, nhìn người đàn ông đang cúi đầu xem tài liệu.

Vậy là xong rồi?

Sau đó thì sao?

“Anh đi gặp khách hàng, vừa hay đi ngang qua đây.” Sở Ninh Dực nửa ngày sau mới nói ra vế tiếp theo.

Thủy An Lạc thầm nghĩ, anh vừa hay đi ngang qua cũng đúng lúc quá đấy.

Sở Ninh Dực xem xong tài liệu, ký tên rồi khép lại, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc đang ngồi bên cạnh.

“Sao hả, nghĩ bản thiếu gia vừa hay đi ngang qua cũng đúng lúc quá hả?” Sở Ninh Dực nói xong liền kéo cô vào lòng.

Thủy An Lạc: “...”

Chúc mừng, anh đã trả chính xác.

Sở Ninh Dực tóm lấy cằm cô, hôn cô một cái, “Thật không khéo, đúng là vừa hay đi ngang qua thật.”

Thủy An Lạc tiếp tục chớp mắt: “Em còn thấy một chuyện, anh tuyệt đối không ngờ tới đâu.”

Sở Ninh Dực thắc mắc nhìn cô, “Nói nghe coi.”


“Em thấy sư phụ với Cố Thanh Trần, sau đó hai người bọn họ nói gì với nhau nghe kỳ lắm.” Thủy An Lạc tò mò nói.

Cố Thanh Trần và Lý Tử?

Sở Ninh Dực tựa vào ghế, vỗ nhẹ lên bả vai Thủy An Lạc.

“Sau đó thì sao, nghe được gì rồi?”

Thủy An Lạc tựa vào ngực anh, nghiêm túc nhớ lại những gì mình đã nghe được, lại giống như đang sắp xếp lại ngôn ngữ của bản thân.

“Hình như Cố Thanh Trần không thích anh trai của Lý Tử như anh nghĩ đâu.” Thủy An Lạc dè dặt nói, “Hơn nữa cô ấy cũng không hợp với anh trai em.”

Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang tựa vào lòng mình, ánh mắt có chút thâm trầm.

Thủy An Lạc cũng nhìn anh, đây là suy nghĩ của cô.

Sở Ninh Dực một lúc lâu không mở miệng nói gì, không khí trong xe bỗng trở nên thật gượng gạo.

“Có hợp với Lạc Hiên hay không, anh ta rõ hơn chúng ta nhiều. Vấn đề giữa Lý Tử và Thanh Trần, cũng chỉ là chuyện quá khứ mà thôi.”

Một lúc lâu sau, Sở Ninh Dực cuối cùng cũng chịu mở miệng nói.

Thủy An Lạc không biết mình còn có thể nói gì được nữa, nhưng sau đó Sở Ninh Dực lại hỏi tiếp: “Vừa nãy Viên Giai Di nói gì với em thế?”

“Em còn tưởng anh không nhìn thấy cô ta chứ.” Thủy An Lạc chẹp miệng. Dù sao thì ban nãy Sở Ninh Dực còn chẳng liếc cô ta lấy một cái. Cô còn thấy Viên Giai Di sắp siết đứt cả ngón tay nữa kìa.

“Em nghĩ anh mù giống em chắc?” Sở Ninh Dực lạnh lùng nói.

Thủy An Lạc trợn trắng mắt, lại bị Sở Ninh Dực che lại, “Xấu chết đi được.”

“Ai bắt anh nhìn?” Thủy An Lạc hừ một tiếng, “Hơn nữa, người ta hỏi em có biết thứ gì quan trọng nhất đối với anh hay không.” Lúc nói câu này, Thủy An Lạc còn nghiến răng nghiến lợi nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui