Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn rời khỏi chỗ nấp, nhưng chốc chốc hai người vẫn cứ ngoảnh lại nhìn.
“Mày nói xem bọn họ có quan hệ thế nào?” Kiều Nhã Nguyễn tò mò hỏi.
Thủy An Lạc nhún vai lắc đầu, cô cũng chẳng hiểu gì cả.
“Nói cách khác, cô em họ của chồng mày, vì một người không yêu cô ấy, và cô ấy cũng chẳng yêu người đó mà độc thân đến giờ?” Kiều Nhã Nguyễn có chút nhiều chuyện hỏi.
Thủy An Lạc bước đến đại sảnh, quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Tao cũng thấy thật là kỳ quái.”
“Mấu chốt ở chỗ sư phụ mày thích người ta kìa.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi khoác tay lên vai Thủy An Lạc, “Tao thấy khả năng thắng của vụ kiện này rất cao, mày không phải lo lắng đâu.”
Thủy An Lạc gật đầu. Trên thế giới này, cách để đối phó với bọn vô lại chính là vô lại hơn bọn chúng, mà anh chàng Bob kia cũng chẳng dùng thủ đoạn đứng đắn gì cho cam.
Khi phiên tòa buổi chiều diễn ra, Cố Thanh Trần không xuất hiện. Đến ba giờ chiều, phiên tòa kết thúc, Lý Tử thắng kiện, ba mẹ Lương Khiêm thua kiện, về phần kết quả tuyên án, Thủy An Lạc không nghe tiếp.
Cô trông thấy dáng vẻ kinh hoàng của ba mẹ Lương Khiêm, có lẽ, đến tận lúc này bọn họ vẫn không ngờ tới, con trai mình lại chết dưới tay chính mình.
Thủy An Lạc ra khỏi tòa án. Kiều Nhã Nguyễn vì chuyện sức khỏe của ba mình nên đã về trước, cho nên lúc này cũng chỉ còn có mình Thủy AN Lạc.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên người, Thủy An Lạc đứng bên ngoài chờ Lý Tử đi ra. Cô còn có chuyện muốn nói với anh.
“Tôi không ngờ là cô lại thắng cơ đấy.” Giọng nói lanh lảnh của Viên Giai Di đột nhiên vang lên.
Thủy An Lạc chậm rãi quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn kia.
Ánh mặt trời rọi vào giữa hai người, giống như đang vạch ra một ranh giới giữa họ.
“Công lý ở trong lòng người, không phải sao?” Thủy An Lạc thản nhiên nói, “Viên Giai Di, người làm gì, ông trời đều thấy hết, sớm muộn gì cũng có một ngày cô phải chịu báo ứng.”
“Thật không khéo, cô cũng thấy rồi đấy, hôm đó ông trời cũng không muốn lấy mạng tôi.” Viên Giai Di mỉm cười mở miệng.
Thủy An Lạc siết chặt lấy áo mình, “Nhân quả báo ứng, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.”
“Vậy chúng ta cứ chờ xem.” Viên Giai Di cười ha hả, “Thủy An Lạc, cô biết trên đời này, thứ gì là quan trọng nhất với Sở Ninh Dực không?”
“Dù sao cũng không phải là cô.” Thủy An Lạc nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Tôi nghĩ sư phụ không muốn gặp cô đâu, mời cô đi cho.”
“Lý Tử?” Viên Giai Di cười nhạt, ngẩng đầu nhìn về phía cổng tòa án.
Đúng vào lúc cô ta nhìn về phía này, một chiếc xe đã đỗ lại dưới bậc cầu thang.
Thủy An Lạc quay lại nhìn, cửa sổ xe vừa vặn hé ra.
“Kết thúc rồi thì về thôi.” Sở Ninh Dực ở trong xe mở miệng nói.
Viên Giai Di nghe thấy giọng nói này, vụt ngẩng đầu, lại không dám quay đầu lại.
Sở Ninh Dực, người đàn ông này sao có thể ngoan độc với cô ta như vậy. Hôm đó nếu không phải được người khác cứu, người bị đông lạnh đến chết chính là cô ta rồi.
Quanh người Viên Giai Di lập tức bị hận ý vây quanh, tay siết chặt xe lăn, khớp ngón tay hiện lên vết trắng ởn.
Cơn gió lạnh bất chợt nổi lên, che khuất ánh dương trên bầu trời.
Thủy An Lạc xoay người bước xuống bậc thang, để Viên Giai Di một mình ngồi đó.
“Thủy An Lạc, cô sẽ phải hối hận.” Viên Giai Di bỗng gầm lên, vẫn không hề quay đầu lại.
Bước chân Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, cũng chẳng buồn ngoảnh lại, “Cô thấy rồi đấy, tôi sẽ không hối hận đâu.”
Thủy An Lạc vừa bước lên xe, chú Sở liền khỏi động xe luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...