Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Thủy An Lạc cắn bút ngẩng đầu lên: “Anh biết anh ta à?”

Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Là nhân vật có tiếng ở Anh đấy, gia cảnh cường thế, giỏi nhất việc đổi trắng thay đen.”

Thủy An Lạc nghe anh nói vậy liền đập đầu xuống bàn, thế là vẫn phải nhờ tới Bạch Dạ Hàn à?

“Luật sư của ba mẹ Lương Khiêm chính là anh ta. Đã thế ba mẹ Lương Khiêm còn kiện trước, nhưng người bị kiện lại là sư phụ.” Thủy An Lạc buồn bực nói.

“Anh ta? Ba mẹ của Lương Khiêm nhiều tiền thế sao?”Sở Ninh Dực hừ lạnh.

“Bọn họ không có tiền, nhưng Viên Giai Di có tiền.” Thủy An Lạc hầm hừ. Buổi chiều cô đã liên hệ với vài luật sư rồi. Nhưng đối phương vừa nghe thấy tên Jim liền từ chối, vì bọn họ không cãi nhau với lưu manh.

Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, “Để anh tìm Bạch Nhị.”


“Không cần đâu, để em tự tìm.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

Tuy Sở Ninh Dực vẫn đi làm và về nhà như thường ngày, nhưng cô biết gần đây anh rất bận. Cô không thể để anh vì chuyện của mình mà phân tâm được.

“Em đi tìm Bạch Nhị?” Sở Ninh Dực nhíu mày hỏi.

Ặc...

Đây là vấn đề đấy.

“Chẳng lẽ chỉ có mỗi Bạch Dạ Hàn thôi sao?”

“Đối với loại người như Jim thì trước mắt cũng chỉ có Bạch Nhị là địch lại được thôi.”Sở Ninh Dực thành thật nói.

Thủy An Lạc nghe xong liền nằm bò ra bàn, đờ đẫn nói: “Em nghĩ xem đã.”

“Chắc chắn không cần anh giúp à?” Sở Ninh Dực hỏi lại.

Thủy An Lạc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Sở Ninh Dực gật đầu, sau đó bế Tiểu Bảo Bối lên lầu.

“Phải rồi.” Thủy An Lạc quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Viên Giai Di tới đây mà anh không có phản ứng gì sao?” Thủy An Lạc nói rồi đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực.


Sở Ninh Dực quay lại nhìn Thủy An Lạc, lại nhìn cửa nhà họ, cuối cùng nói đúng một câu: “Sau này nuôi chó ngoài cửa đi!”

Nuôi chó?

Thủy An Lạc giật giật khóe miệng, nhìn bóng lưng phóng khoáng của ai kia. Đại ca à, anh đang đùa đấy hả?

Có điều cô vẫn rất thích thái độ của anh Sở nhà mình đối với Viên Giai Di.

Thủy An Lạc lại lôi điện thoại ra gọi cho Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực lên lầu ngoảnh lại nhìn cô gái đang gọi điện cho Kiều Nhã Nguyễn để bàn đối sách, lại cúi nhìn cậu con trai đang cười tít mắt trong lòng, “Mẹ con lớn rồi, nhưng sao ba lại cứ cảm thấy sai sai thế nhỉ?”

Cô ấy trưởng thành rồi, chuyện gì cũng tự mình giải quyết được rồi.

Tự mình giải quyết sẽ không cần đến anh nữa.

Sở Ninh Dực cau mày, cảm thấy chuyện này không ổn. Nếu anh cứ bỏ mặc như thế thì sau này phải làm sao đây?


Thế là Sở Ninh Dực vốn định vào phòng làm việc nhưng lúc này lại quyết định đi xuống lầu.

“Nếu anh Sở nhà mày đã nói vậy rồi, tao nghĩ chuyện này chắc vẫn phải tìm Bạch Dạ Hàn thôi. Tuy là tao rất ghét cái thằng cha đó.” Kiều Nhã Nguyễn thờ ơ nói.

Thủy An Lạc ngẩng đầu, cô cũng có thích đâu, nhưng giờ chẳng phải bị dồn vào bước đường cùng rồi sao?

“Hơn nữa, tao biết cái tên Bạch Dạ Hàn đó sẽ nói gì rồi. Chắc chắn anh ta sẽ nói, giúp cô cũng được thôi, lập tức rời khỏi Sở Đại đi!” Thủy An Lạc học theo giọng điệu của anh ta nói. Chợt cảm thấy sau lưng có người, cô liền quay phắt lại: “Má ơi!!!!”

Thủy An Lạc vừa kêu lên, Sở Ninh Dực liền cau mày, “Học theo cũng giống ghê đấy.”

Thủy An Lạc nhìn anh cười còn khó coi hơn cả khóc, rồi lại tiếp tục nói chuyện với Kiều Nhã Nguyễn. “Mày nói coi cả cái thành phố A lớn thế này, sao không có ai dám nhận vụ kiện này vậy?”

“Chị hai à, chính chị cũng nói rồi đấy, vì tên đó là lưu manh, người ta có thể làm giả chứng cứ.” Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt nói, “Dù sao thì cũng đã thế rồi, mày cứ chuẩn bị sẵn tâm lý đi nhờ Bạch Dạ Hàn đi. Nếu không thì cứ chờ đó mà nhìn danh tiếng của sư phụ nhà mày bị đem ra quét rác đi nhé.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui