Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Cơn gió lạnh hiu hiu.
Thủy An Lạc nghĩ, chắc vì cửa sổ nhà cô vẫn đang mở.
“Tự gây nghiệp thì không thể sống, vì sao cô Viên đây lại thành cái bộ dạng này, không phải cô hiểu rõ hơn bất cứ ai sao?” Thủy An Lạc đi vòng qua cô ta ngồi xuống.
Nụ cười trên gương mặt Viên Giai Di không còn hoàn mỹ như trước nữa, ngược lại đã lộ ra chút âm hiểm trong đó.
“Cô có biết ngoài ngoại thành có người bị chết rét không?”
Thủy An Lạc dựa vào sofa, thản nhiên nhìn cô ta, “Thì sao?”
“Cô có biết anh ta chết thế nào không?” Viên Giai Di lạnh lùng nói.
“À, phải rồi, tôi nên đi rót cho cô cốc nước mới phải, dù sao đến nhà thì cũng là khách mà.” Nói rồi Thủy An Lạc đứng dậy đi vào bếp.
“Sao thế, không dám biết à?” Viên Giai Di mỉa mai nói.
Bước chân của Thủy An Lạc khựng lại, cô vẫn thong dong: “Chuyện không liên quan tới tôi thì sao tôi phải biết?”
Nói xong cô bắt đầu rót nước cho cô ta.
“Là bị Sở Ninh Dực dùng máy ảnh đập đến chết.” Viên Giai Di gằn từng câu từng chữ nói.
Thủy An Lạc rót nước xong quay lại đến bên bàn, đặt cốc trà trước mặt cô ta. Cô khom lưng xuống cách má cô ta một khoảng vừa phải, “Cô Viên, nước có thể uống linh tinh, nhưng lời thì không thể nói bừa được.”
Dứt lời cô lại đứng thẳng dậy.
“Mọi người đều biết, người đó là bị lạnh mà chết.”
Viên Giai Di cười ha hả, chỉ có điều nụ cười của cô ta thật lạnh lẽo.
Cô ta từ từ nâng cốc nước trên bàn lên, nhìn Thủy An Lạc đang đứng trước mặt mình.
“Tôi luôn thắc mắc, rốt cuộc thì cô có gì tốt chứ?”
“Tôi không cần phải có gì tốt cả, tốt hơn cô là đủ rồi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Ba cô là giặc bán nước.”
“Cô Viên, nói chuyện thì chú ý một chút, nếu không bất cứ lúc nào tôi cũng có thể kiện cô tội phỉ báng đấy.” Thủy An Lạc bị chọc tức, gắt lên bật lại.
“Ha, phỉ báng...” Viên Giai Di phụt cười, “Có phải phỉ báng hay không tôi nghĩ cô rõ hơn tôi đấy.”
Thủy An Lạc siết chặt hai tay, ngay cả cơ thể cũng trở nên cứng đờ.
“Thế bằng chứng đâu? Chỉ bằng một câu nói của Bạch Dạ Hàn thôi à? Hay một tấm ảnh mà Bạch Dạ Hàn cho rằng ba tôi có quen với ba cô?” Thủy An Lạc cũng gằn từng câu từng chữ phản bác lại.
Viên Giai Di cúi đầu nhìn ngón tay thon dài của mình, chậm rãi nói: “Thủy An Lạc, cho đến giờ mà cô vẫn cố lừa mình gạt người. Nếu không vì đứa bé kia, cô nghĩ Sở Ninh Dực còn ở lại bên cô sao?”
“Cô có biết tại sao cô không có được trái tim của Sở Ninh Dực không? Vì cô căn bản không hề hiểu anh ấy.” Thủy An Lạc nghiến răng nghiến lợi nói.
Viên Giai Di siết chặt tay, tức giận ngẩng lên nhìn Thủy An Lạc.
“Sẽ có bằng chứng.”
“Vậy đợi tới khi nào cô Viên đây có được bằng chứng rồi nói tiếp đi.” Thủy An Lạc khinh thường nhìn lại, “Nếu cô Viên vẫn tới để nói với tôi những vấn đề nhàm chán thế này, vậy tôi nghĩ hoàn toàn không cần thiết đâu!”
Viên Giai Di cố gắng hít sâu một hơi, sau đó mới bình ổn lại được tâm trạng của mình.
“Tôi nghĩ, chuyện Lý Tử bị kiện chắc cô cũng biết rồi nhỉ?”
“Là cô làm.” Thủy An Lạc đứng phắt dậy, “Là cô đã giựt dây ba mẹ Lương Khiêm?”
Viên Giai Di nhìn cô gái đang kích động trước mặt mình, ngược lại lại cảm thấy khá hài lòng.
“Sao, cô kích động như vậy làm gì chứ?” Cô ta mỉm cười nói, lúc này đã hoàn toàn thu hết lại sự phẫn nộ ban nãy.
Thủy An Lạc cố gắng hít thở sâu, áp chế cảm xúc lúc này của mình xuống.
“Tại sao?” Thủy An Lạc trầm giọng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...