Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối đi tới, đặt thằng bé vào lòng anh.
“Em đi vệ sinh, anh trông nó nhé.” Nói rồi cô chạy thẳng vào nhà vệ sinh.
Tiểu Bảo Bối được đặt lên đùi ba, cười tít mắt, nắm lấy cánh tay của daddy nhà mình để đứng dậy.
Lúc Thủy An Lạc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Sở Ninh Dực, nhìn tập tài liệu mật kia đã được mở ra liền thò tay định với lấy, nhưng lại bị Sở Ninh Dực đập cho một phát.
“Tuyệt mật.” Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói.
Thủy An Lạc bĩu môi, tuyệt mật thì tuyệt mật.
Sở Ninh Dực ngồi tựa vào ghế, đỡ Tiểu Bảo Bối đang đứng trên đùi mình, “Nếu như mẹ em đã tin tưởng ba em như vậy, tại sao còn đến với Lạc Vân?”
“Ai mà biết được.” Thủy An Lạc ôm gối xem tivi.
“Hình như ở thành phố A này có rất ít chuyện liên quan đến ba mẹ em thì phải.” Giọng Sở Ninh Dực vẫn đều đều.
“Sở tổng anh mù hả, hơn một năm trước sóng gió khắp thành phố A này chính là chuyện về ba mẹ em và em đấy. Cách đây không lâu em với ba em vẫn còn là trò cười của cái thành phố này đấy thôi.” Thủy An Lạc ngoài cười nhưng trong không cười nói.
“Anh chỉ tò mò không biết sao ba mẹ em lại quen nhau thôi.”
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực hỏi vậy, liền ngồi xếp bằng xuống, “Haiz, chuyện này em thật sự không biết, ba mẹ chưa kể với em bao giờ cả.” Hầu hết ba mẹ của mọi người đều sẽ kể với con mình biết hồi trước hai người họ đã quen nhau như thế nào, nhưng trước giờ ba mẹ cô lại chưa bao giờ kể với cô.
Sở Ninh Dực bế Tiểu Bảo Bối đặt xuống đất, để nhóc con tự đi lấy.
“Không kể lần nào à?”
Thủy An Lạc nghiêm túc ngẫm lại, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Trước đây lúc có Thủy An Kiều và mẹ nó, mối quan hệ giữa ba mẹ em vẫn có thể xem là tốt. Ít nhất cũng chẳng cãi vã bao giờ. Hai người vẫn như những cặp vợ chồng khác. Nhưng tất nhiên như vậy rõ ràng là bất thường rồi.” Thủy An Lạc đáp lại.
Suy cho cùng thì làm gì có người phụ nữ nào có thể chịu nổi việc chồng mình đưa vợ lẽ với con riêng về, thế mà bà vẫn thản nhiên đối diện với mọi chuyện.
Thế nên, kỳ thật thì thời gian ấy nhà của cô đã không bình thường nữa rồi.
“Nhưng sao tự dưng anh lại quan tâm tới chuyện ba mẹ em quen nhau thế nào vậy?”
Sở Ninh Dực đỡ Tiểu Bảo Bối vừa ngã dậy, để nhóc đi tiếp, sau đó mới nói: “Không có gì, chỉ là chưa thấy em kể bao giờ nên thắc mắc thôi.”
Thủy An Lạc nghe cái tin luôn, sau đó cũng bắt đầu nghĩ tới chuyện này.
“Hay em hỏi thử mẹ em nhỉ?” Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực khơi dậy tế bào hóng hớt, cười tít mắt hỏi.
Sở Ninh Dực chỉ nhướng mày, cũng không phản đối.
Long Man Ngân có thân phận đặc biệt. Thủy Mặc Vân có thể gặp được bà đã là cả một vấn đề rồi. Đã thế Long Man Ngân lại chọn Thủy Mặc Vân. Vậy thì chắc chắn là bà đã thấy được khả năng của ông.
Còn nếu như thân phận của ông là một sĩ quan chỉ huy.
Thì mọi chuyện đều trở nên hợp lý cả!
Cuối cùng, Sở Ninh Dực vẫn không chịu liên lạc lại với Sư Hạ Dương.
Vì bận lo chuyện kiện tụng nên Thủy An Lạc vẫn chưa có thời gian hỏi mẹ mình chuyện kia.
Sư Hạ Dương đợi trong phòng làm việc của mình, nhưng đợi từ chiều tới rạng sáng hôm sau, vẫn chẳng có ai xuất hiện tại phòng làm việc của anh ta cả.
“Sở Ninh Dực.” Sư Hạ Dương trầm giọng gọi tên anh, anh ta thật sự không tới sao?
“Đội trưởng, phải xuất phát rồi.” Người phía sau lên tiếng.
Sư Hạ Dương gật đầu, anh ta phải đi tầm nửa tháng, mong là lúc trở về sẽ có được một đáp án hài lòng.
***
Trước khi đi ngủ, Phong Phong đã cho Thủy An Lạc phương thức liên lạc với luật sư, nói là một người bạn giới thiệu cho, cũng rất có tiếng.
Mấu chốt ở chỗ, luật sư riêng của cả ba người bọn họ đều là Bạch Dạ Hàn, thế nên không có luật sư dự bị khác.
Thủy An Lạc lưu lại số, nghĩ mai sẽ gọi điện hẹn gặp vị luật sư kia.
Sở Ninh Dực tắm xong đi ra thì thấy Thủy An Lạc đang lưu số điện thoại, “Tìm được luật sư rồi à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...