Thủy An Lạc nghe thấy tiếng chuông cửa, vội bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy đi mở cửa.
Cô vừa mở cửa vừa nói: “Tao đang đợi mày đây này, vừa xong...”
Thủy An Lạc còn chưa dứt lời, đập vào mắt lại không phải là một người.
Người kia là ai tạm thời chưa nói tới, vì đập vào mắt cô lại là... Phong Phong.
Thủy An Lạc bất giác giật lùi lại, tình huống này có vẻ như có chút khó xử.
Kiều Nhã Nguyễn vào nhà trước, “Nóng lòng gọi tao tới như thế để chia sẻ chuyện mày bị đuổi khỏi bệnh viện à?”
Thủy An Lạc sờ mũi mình, nhường đường cho mọi người vào.
Sở Ninh Dực vẫn ngồi xem tivi trong phòng khách. Thủy An Lạc không quen người đi phía sau kia, nên đành quay lại nhìn Sở Ninh Dực, “Anh Sở, tìm anh kìa.”
Sở Ninh Dực vẫn không nhúc nhích.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, anh Sở kiêu ngạo quá rồi đấy nha.
Sư Hạ Dương khẽ gật đầu với Thủy An Lạc rồi đi vào nhà.
Thủy An Lạc vội đóng cửa lại.
Người đàn ông này khiến cô có cảm giác giống Sở Ninh Dực, vậy ra anh ta cũng là quân nhân sao.
Quân nhân không mặc quân phục á?
Thủy An Lạc ôm một bụng tò mò đóng cửa lại, còn Tiểu Bảo Bối thì cứ vươn tay đòi daddy.
Sau khi Phong Phong vào nhà, ánh mắt lại chiếu thẳng vào Kiều Nhã Nguyễn đang đứng dựa vào cầu thang chờ Thủy An Lạc.
Sở Đại bảo anh ta tới giúp Thủy An Lạc xử lý vụ kiện, thế nên chắc mục đích là đây.
Vì, chắc chắn Thủy An Lạc sẽ bảo Kiều Nhã Nguyễn đến giúp.
Sở Đại nhà anh ta, bắt đầu bao đồng như thế từ bao giờ vậy?
“Sở tổng.” Tuy trông Sư Hạ Dương rất khí thế, nhưng khi đứng cạnh Sở Ninh Dực, anh ta vẫn chỉ như một tên lính quèn.
Thủy An Lạc đặt Tiểu Bảo Bối vào lòng anh, không khỏi đưa mắt đánh giá Sư Hạ Dương thêm một chút.
Trong đám người này, người đàn ông này tuyệt đối là một anh đẹp trai khí chất ngút trời, nhưng nhìn mấy người như anh Sở, An Phong Dương với Phong Phong quen rồi thì khi trông thấy Sư Hạ Dương cô cũng không cảm thấy quá choáng ngợp nữa.
Sau khi Sư Hạ Dương mở lời, Sở Ninh Dực một tay bế con, một tay cầm điều khiển đổi kênh.
“Phong Tứ sẽ giúp em xử lý chuyện kiện tụng, mọi người cứ lên trước đi.”
Anh nói nhưng không nhìn ai cả.
Nhưng rõ ràng là đang nói với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái rồi đưa hai người kia lên nhà, nhưng lúc đi lên cứ quay lại nhìn suốt.
Bầu không khí này kỳ dị quá.
Thủy An Lạc đưa hai người kia vào phòng làm việc.
Bầu không khí này còn kỳ dị hơn nữa.
Anh Sở đúng là tên kiếm chuyện mà, đang yêu đang lành sao tự dưng lại để hai người này gặp nhau làm gì chứ?
Lúc này, Kiều Nhã Nguyễn đang ngả lưng vào sofa nghịch điện thoại. Phong Phong sau khi ngồi vào bàn làm việc của Sở Ninh Dực liền ném điện thoại lên bàn ngồi chơi.
Thủy An Lạc một mình đứng giữa, không biết phải nhìn ai.
“Trước khi tới đây tôi có hỏi giúp cô rồi, vụ kiện này nếu cô nhờ Bạch Nhị thì thắng chắc, còn nếu tìm người khác thì khó nói lắm.” Phong Phong cầm điện thoại vừa vứt trên bàn lên, rồi lại ném xuống.
Tìm Bạch Dạ Hàn?
Cô điên đâu?
“Anh nghĩ anh ta chịu giúp tôi chắc?” Thủy An Lạc hừ lạnh.
“Tất nhiên... là không!” Nói rồi Phong Phong lại cầm điện thoại của mình lên, chống dưới cằm nhìn cô, “Hơn nữa, tôi phải nhắc nhở cô điều này. Tốt nhất cô nên cầu nguyện là Bạch Nhị sẽ không giúp ba mẹ của Lương Khiêm đi, nếu không thì đừng kiện tụng gì nữa cho đỡ mất công.”
Thủy An Lạc nghe thấy vậy liền cau mày lại, đây cũng là điều mà cô lo lắng.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi lướt weibo, thấy Phong Phong nói vậy, tay bỗng khựng lại, sau đó mới nói: “Bạch Dạ Hàn mà lại đi giúp ba mẹ Lương Khiêm á? Não anh ta bị nhúng nước à?”
Thủy An Lạc quay lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, rất tán thành với lời nói của bạn mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...