Quên đi, cô không thể tưởng tượng nổi, cũng không làm được.
Có điều hiện giờ phải làm sao đây?
Sở Ninh Dực càng đối xử tốt với cô, áp lực trong lòng cô lại càng lớn, hơn nữa bây giờ cô không biết mình nên tiến hành bước tiếp theo như thế nào nữa cả.
Sở Ninh Dực tắm xong đi xuống lầu, Thủy An Lạc vẫn đang ôm Tiểu Bảo Bối ngẩn ra.
Anh đứng trên cầu thang nhìn xuống. Bản thân anh cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai, nhưng bảo anh nổi giận với Thủy An Lạc, làm gì đó với cô, hiện giờ, anh làm không nổi.
Trong lúc Thủy An Lạc đang ngẩn người, di động Sở Ninh Dực đột nhiên vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, Sở Ninh Dực đã bắt máy bước xuống lầu.
“Thủy An Lạc...”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vọng tới từ đầu dây bên kia.
Bước chân Sở Ninh Dực thoáng khựng lại, vậy là cú điện thoại này không phải gọi cho anh, mà là gọi cho Thủy An Lạc, đáng tiếc, chỉ cần là số lạ đều sẽ tự động chuyển đến máy anh.
Mà giọng nói này, Sở Ninh Dực nghĩ, cho dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra.
“Cô còn sống à, ngoài sức tưởng tượng đấy.” Sở Ninh Dực thản nhiên mở miệng.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối đặt vào cái nôi bé xinh của nhóc, đứng dậy nhìn Sở Ninh Dực đang đi về phía phòng ăn, sau đó liền đi theo.
Người ở đầu dây bên kia hơi sững sờ, giống như không ngờ đến Sở Ninh Dực lại nghe điện thoại. Mà câu nói kia của anh lại càng nhấn chìm toàn thân Viên Giai Di trong phẫn nộ.
Anh nói gì, anh nói cô còn sống, khiến anh thấy bất ngờ sao?
“Sở Ninh Dực, anh là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, đừng quên ba tôi vì anh mà chết, bây giờ anh lại vì đứa con gái của kẻ giết người kia mà giết con gái của ông ấy!” Viên Giai Di phẫn nộ gào lên. Nếu Sở Ninh Dực đang đứng trước mặt, chắc cô ta đã nhào tới cắn xé anh đến chết.
Sở Ninh Dực nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Thủy An Lạc ngồi xuống bên cạnh anh, không nghe được đầu dây bên kia đang nói gì.
“Chứng cứ đâu?” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
“Chứng cứ? A... Sở Ninh Dực, nói thì tình thâm nghĩa nặng lắm, cuối cùng cũng chỉ là một kẻ vong ân phụ nghĩa. Bạch Dạ Hàn đã giao chứng cứ cho anh rồi chứ, còn anh thì sao?” Viên Giai Di vẫn đang gào lên phẫn nộ.
“Vài bức ảnh, một món tiền vô danh, chỉ những thứ này thôi à?” Anh chậm rãi nói.
Thủy An Lạc ngẩng đầu, anh ấy đang nói về chuyện của ba cô sao? Sao có thể thản nhiên như vậy, anh thực sự không để ý chút nào à?
Người kia dường như bị nghẹn họng, ngoại trừ tiếng thở dốc kịch liệt ra thì không có bất cứ âm thanh nào khác.
“Sở Ninh Dực, sớm muộn gì anh cũng biết con đàn bà mà anh đang che chở rốt cuộc là hạng người gì.” Viên Giai Di nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực nhíu mày, sau đó vươn tay: “Đưa em đi.”
Cô nghĩ, cô biết đầu dây bên kia là ai.
Sở Ninh Dực hơi nhướng mày, đưa di động cho Thủy An Lạc.
“Viên Giai Di.” Thủy An Lạc thản nhiên gọi.
“A, con gái của kẻ giết người cuối cùng cũng dám nghe điện thoại rồi à?” Viên Giai Di châm chọc.
Thủy An Lạc nhíu mày, cô ta đã bao giờ gọi cho cô đâu, không phải chứ?
“Viên Giai Di, trước khi có chứng cứ xác thực, tôi mong cô nói năng cho cẩn thận một chút.” Thủy An Lạc đanh giọng nói, “Nếu quả thực là ba tôi thì ông ấy sẽ phải chịu sự trừng phạt thích đáng. Nhưng nếu như không phải ba tôi, những gì mà cô và Bạch Dạ Hàn đã làm, tôi sẽ không bỏ qua đâu.”
“Ha, không tha cho tôi? Chúng ta cứ chống mắt đấy mà xem.” Viên Giai Di nói xong, giận dữ cúp điện thoại.
Thủy An Lạc nhìn cuộc điện thoại đã bị cúp, mấy chữ chống mắt mà xem này, chẳng phải là câu nói yêu thích của Sở Ninh Dực hay sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...