Cả chiều Sở Ninh Dực không hề ra khỏi phòng làm việc. Thủy An Lạc cũng ngồi đần ra trong phòng ngủ, thấy Tiểu Bảo Bối tỉnh lại rồi mới chơi với cu cậu.
Cô có nên đi gặp bác sĩ tâm lý của Sở Ninh Dực không?
Bạch Dạ Hàn đã cho cô tên của bác sĩ. Cô biết người này, anh ta là Chủ nhiệm khoa thần kinh ở bệnh viện của họ.
Chủ nhiệm khoa thần kinh.
Khoa thần kinh.
Một người luôn kiêu hãnh như anh, lại cũng có lúc phải dựa vào bác sĩ tâm lý để gạt đi đoạn khứ ấy.
“Ma ma~” Tiểu Bảo Bối bò lên người cô, tay ôm lấy mặt mami nhà mình, cái miệng nhỏ chu ra, tỏ thái độ không hài lòng vì mẹ dám bơ nhóc.
Thủy An Lạc thấy vậy liền bế nhóc đứng dậy đi ra ngoài.
Trứng gà đã luộc xong từ lâu, nhưng thím Vu cũng không lên gọi cô, thế nên lúc này trứng cũng đã nguội ngắt.
Thím Vu ở dưới nhà mà thấy nhức hết cả đầu, sáng nay chẳng phải vừa cầu hôn lãng mạn đấy sao, sao giờ lại thế này rồi?
Quả nhiên cái cậu Bạch Nhị thiếu gia kia chẳng phải là người tốt đẹp gì.
Lúc Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối xuống nhà, thím Vu vẫn còn đang thở ngắn than dài trong bếp.
Cô cúi đầu nhìn trứng gà sớm đã nguội ngắt được đặt trên bàn. Nếu là bình thường, có lẽ cô đã chạy thẳng vào phòng làm loạn với anh một trận từ lâu rồi, nhưng lần này Thủy An Lạc thừa nhận, cô không dám đi.
Tiểu Bảo Bối vừa trông thấy trứng gà hai mắt liền sáng lên, vươn tay muốn tóm quả trứng, nhưng lại bị Thủy An Lạc giữ tay lại.
“Nguội rồi, không ăn được, tối mẹ luộc quả khác cho con.”
“Ăng, ăng~” Tiểu Bảo Bối bướng bỉnh cãi.
“Là ĂN, daddy lại phải dạy lại con rồi.” Thủy An Lạc chỉnh lại.
“Ăng, ăng, ăng~” Tiểu Bảo Bối vặn vẹo người, muốn tóm quả trứng cho bằng được.
Thím Vu nhìn đồng hồ, cũng đến lúc thêm bữa cho Tiểu Bảo Bối rồi, thế là bà liền đứng dậy đi chuẩn bị đồ ăn cho nhóc.
Thủy An Lạc vươn tay cầm lấy điều khiển, vốn định tìm phim hoạt hình cho Tiểu Bảo Bối xem nhưng không ngờ đổi vài kênh, kênh nào cũng toàn đưa tin về màn cầu hôn sáng nay của Sở Ninh Dực.
Thế hóa ra cô chưa được ngồi trên trang nhất ấm mông đã bị người ta lôi xuống địa ngục rồi à?
Sở Ninh Dực càng không chịu ra ngoài, cô lại càng sợ hãi.
Chuyện đó giống như một tội phạm mang án tử hình biết rõ ràng mình sắp chết, nhưng vẫn chưa được định ngày, thế nên chỉ có thể thấp thỏm chờ đợi vậy.
Cảnh anh quỳ xuống cầu hôn lại một lần nữa xuất hiện trước mắt cô. Thủy An Lạc nhìn lại vẫn thấy cảm động vô cùng.
“Bạ bạ~ bạ bạ~” Tiểu Bảo Bối chỉ chỉ ngón tay bé xinh của mình về phía tivi, cười tít mắt nói.
Thủy An Lạc nhìn Tiểu Bảo Bối rồi hôn lên mặt nhóc một cái.
Xem ra, đã tới lúc cô nên đối mặt với sự thù hận của Sở Ninh Dực rồi, nếu đã chuẩn bị sẵn tình huống xấu nhất, vậy giờ buộc phải đối mặt đi thôi.
Nghĩ vậy, Thủy An Lạc liền bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy, cầm trứng trên bàn vào bếp, bỏ trứng đã nguội vào nồi, sau khi đun nóng lại rồi liền cầm lên nhà để chườm cho Sở Ninh Dực, còn kết quả thế nào thì cũng phải vào rồi mới biết được, không phải sao?
Lúc này, trong phòng làm việc, trên bàn bày la liệt tất cả các văn kiện và một số tấm hình, nhìn những bức ảnh có vẻ đã được vài năm, hơn nữa là ảnh thật không phải cắt ghép.
Thủy Mặc Vân, người ba vợ thần bí của anh, rốt cuộc đã làm gì?
Trong vụ lần này thì ông là người có nguồn bệnh hay quen người có loại bệnh đặc biệt đó đây?
Nếu như là ông có nguồn bệnh, vậy mọi thứ đều trở nên rất rõ ràng, ông không phải là người tốt, nên muốn hại người, có điều vẫn còn một chút tình thương cho con gái mình.
Nhưng nếu như ông quen người có nguồn bệnh đó, vậy...
Sở Ninh Dực nghĩ đến vậy liền lạnh toát sống lưng, tay anh khẽ động, tròng mắt thu lại, có người đang dùng tính mạng của Thủy An Lạc để uy hiếp Thủy Mặc Vân!
Cốc cốc cốc...
Vào lúc Sở Ninh Dực đang ngẩn ra suy nghĩ, cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...