Thủy An Lạc đưa tay đón lấy Tiểu Bảo Bối đang mặc đồ như một cục tuyết nhỏ, rồi được Sở Ninh Dực đưa về.
Cô nghĩ, có lẽ một giây sau cô đi lướt weibo chắc sẽ thấy mình lên top luôn ấy chứ.
Khoảnh khắc Thủy An Lạc bế Tiểu Bảo Bối lên xe, lại thấy Bạch Dạ Hàn trong đám người kia.
Anh ta uể oải dựa vào xe, một mực cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay, không ngẩng lên nhìn cô.
Giây phút ấy, cảm giác hạnh phúc đang dâng lên trong lòng Thủy An Lạc lại như bị người ta chém đứt một nửa.
Cô cắn răng, cuối cùng khom lưng lên xe, rời khỏi nơi này.
Vào xe rồi, chú Sở bật điều hòa vừa đủ, nên Thủy An Lạc liền cởi áo khoác ngoài của Tiểu Bảo Bối ra, giải cứu Tiểu Bảo Bối khỏi quả cầu tuyết.
Tiểu Bảo Bối vui sướng nhảy nhót trên đùi mẹ, miệng nhỏ cứ luôn miệng kêu “gả, gả” không ngừng.
Lúc Sở Ninh Dực cởi áo khoác ra cũng không phải là không trông thấy Bạch Dạ Hàn. Sau khi hơi thay đổi sắc mặt anh cũng không có biểu cảm gì hơn.
***
Kiều Nhã Nguyễn lùi lại vài bước, nhìn chiếc xe rời đi. Cô hít sâu một hơi rồi xoay người rời khỏi nơi này.
Nhưng lúc cô quay đi lại trông thấy Phong Phong đang ở cách đó không xa.
Bước chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi run lên, suýt nữa tự làm mình vấp ngã. Nghĩ tới chuyện mấy ngày trước, mắt cô lại càng trở nên thâm trầm, cuối cùng vẫn quyết định quay người đi về hướng ngược lại.
Phong Phong không phải không trông thấy cô, có điều lần này lại cố ép mình không nhìn cô, tuy ánh mắt của anh ta thì chẳng hề rời khỏi cô chút nào.
An Phong Dương đang đối phó với đám ký giả, trông thấy Kiều Nhã Nguyễn đang đi về phía mình, quay lại lại thấy Phong Phong đứng cách đó không xa. Hai người này đúng là oan gia mà.
Một màn cầu hôn được trực tiếp chiếu lại, khiến bao cô gái trong thành phố A này đòi chia tay với bạn trai, khiến không ít phụ nữ đã có chồng đòi ly hôn với chồng mình.
Nhưng câu nói được lan truyền nhiều nhất lại là...
Đàn ông: Em xem có hiểu không?
Phụ nữ: Không hiểu, nhưng anh không thấy, kể cả không hiểu thì vẫn cảm thấy rất lãng mạn à? Nếu hiểu được thì còn thấy lãng mạn nữa không? Anh nhìn Sở Tổng nhà người ta kìa, rồi lại nhìn màn cầu hôn của anh đi.
Đàn ông:...
***
“A!!!”
Căn phòng vốn đang yên tĩnh lại bị tiếng hét thảm thiết của người phụ nữ phá vỡ, cùng với đó là tiếng đập vỡ cả tivi.
Trong một gian phòng tại một khách sạn sang trọng, xung quanh người phụ nữ quen thuộc kia là một đống hỗn độn, đổ nát.
Viên Giai Di nhìn tivi bị mình đập vỡ, hai tay nắm chặt lấy đôi chân không còn cảm giác, đôi chân đã bị Sở Ninh Dực đánh cho tàn phế.
“Thủy An Lạc, Thủy An Lạc, một khi tao còn sống, tao sẽ không bao giờ dễ dàng buông tha cho mày đâu.” Viên Giai Di cất lên giọng nói lạnh lẽo của mình.
Cửa phòng bị mở ra, Viên Giai Di ngẩng đầu nhìn người đàn ông bước vào. Người kia đeo mặt nạ vô diện, mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, hoàn toàn không nhìn rõ được dáng vẻ của hắn.
Chính người đàn ông thần bí này đã cứu cô ta.
“Rốt cuộc ông là ai?” Viên Giai Di trầm giọng hỏi.
Người đàn ông kia chắp tay sau lưng, giọng nói khàn khàn nghe rất đáng sợ: “Tôi là ai không quan trọng, quan trong là tôi có thể giúp cô trả thù.”
“Giúp tôi trả thù?” Viên Giai Di cười lạnh, “Ông có năng lực gì có thể đối địch lại được với Sở Ninh Dực chứ?”
“Cái cô cần chẳng qua cũng chỉ là Sở Ninh Dực và Thủy An Lạc chia tay nhau. Tôi có thể khiến họ chia tay, hơn nữa đảm bảo có thể khiến Thủy An Lạc đau lòng đến tuyệt vọng mà bỏ đi.” Người kia mở miệng nói.
Viên Giai Di nheo mắt lại, rõ ràng vẫn cảm thấy nghi ngờ với lời nói này của ông ta.
Gương mặt dưới lớp mặt nạ kia của ông ta hoàn toàn không có bất cứ cảm xúc nào. Trong lúc Viên Giai Di còn mải nghi ngờ, ông ta đã rời khỏi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...