Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Người kia gật đầu, “Là vết máu. Tôi đã đưa tới chỗ Dạ Ưng để kiểm tra rồi, chắc vẫn chưa có kết quả.”

Sở Ninh Dực chắc chắn là Thủy An Lạc không bị thương, thế nên vết máu kia tuyệt đối không phải là của Thủy An Lạc.

“Những video đã bị xóa đâu?”

“Đối phương cũng là cao thủ, người của chúng ta căn bản không thể phục hồi lại được. Sở tổng, họ đang che giấu điều gì, chúng ta có cần bỏ tiền ra mời cao thủ cao tay hơn nữa không?” Người kia nhíu mày nói.

Người của Sở Ninh Dực hầu như đều đã là nhân tài top đầu trên thế giới rồi còn không phục hồi lại được, có thể thấy người của đối phương cũng là cao thủ. Nhưng cao thủ kiểu này thường hét giá trên trời, hơn nữa hạng người này hầu hết đều không phải loại sạch sẽ gì.

Trong đoạn video bị xóa đó có gì?

Sao lại khiến Thủy An Lạc... sợ hãi như vậy!

Sở Ninh Dực phất tay bảo người kia ra ngoài.

Người đàn ông kia đi tới cửa, vừa hay lại thấy Cố Thanh Trần bước vào. Anh ta khẽ gật đầu rồi lập tức rời khỏi đây.


Cố Thanh Trần tò mò hỏi, “Ai thế?”

Sở Ninh Dực đi từ phía cửa sổ lại, “Kế hoạch chuẩn bị tốt hết chưa?”

Cố Thanh Trần nhún vai, đặt văn kiện lên bàn anh.

Sở Ninh Dực cầm lên, còn Cố Thanh Trần thì tựa vào bàn làm việc của anh, “Anh có biết đến cái gọi là “chiều không gian” không?”

Sở Ninh Dực nhíu mày, cái này tất nhiên là anh biết, “Điều kiện là, em cảm thấy Thủy An Lạc có thể hiểu được đến mấy chiều? Hai chiều hay ba chiều?”

Cái gọi là chiều không gian, mọi người hầu hết chỉ biết tới một chiều, hai chiều, ba chiều. Con người chính là một ví dụ tốt nhất, đây là cái mà con người có thể nhìn thấy, còn cao hơn, ví dụ như bốn chiều, năm chiều thì con người không thể trực tiếp trông thấy được.

Cố Thanh Trần: “...”

Lão Đại, anh khinh bỉ vợ mình thế này, chắc vợ anh không biết đâu nhỉ.

“Sao Thủy An Lạc lại đi để mắt tới anh nhỉ, cô ấy mù hả?” Cố Thanh Trần không chút khách khí nói. Dù sao thì ông anh họ nhà cô chỉ cần mở miệng ra thì lúc nào cũng khiến người ta phải đứng giữa hai sự lựa chọn, một là tự sát, hai là giết chết anh luôn đi cho rồi.


Sở Ninh Dực khẽ sờ lên bản kế hoạch, nhàn nhạt nói, “Vừa hay trái lại, chuyện cô ấy để ý tới bản thiếu gia đây thì đúng là rất có mắt nhìn.”

Cố Thanh Trần: “...”

Được rồi, cô cứ lặng lẽ mà đồng cảm cho Thủy An Lạc thôi vậy.

***

“Hắt xì...” Thủy An Lạc vừa tới trước cổng bệnh viện, xuống khỏi xe bus không nhịn được mà hắt xì một cái, ai đang chửi cô thế nhỉ?

Thủy An Lạc nhìn ngó xung quanh, không thấy gì khác lạ, quả nhiên là thay đổi thời tiết, sắp sang đông rồi sao?

Sở Ninh Dực ngồi xuống chỗ của mình, cuối cùng đẩy lại bản kế hoạch kia, “Cái này đi, bản kế hoạch cụ thể hơn anh sẽ đưa cho em sau.”

“Anh... đưa em?” Anh trai cô đang muốn tự mình lên kế hoạch sao?

Sở Ninh Dực nhướng mày, lạnh lùng nhìn Cố Thanh Trần, rõ ràng có ý nói: Bản thiếu gia cầu hôn mà lại để cách người lên kế hoạch, chẳng phải khí chất sẽ càng rớt giá sao?

Cố Thanh Trần ở bên anh họ từ nhỏ tới lớn, tất nhiên hiểu được ý của anh. Cô liền giật lấy tập văn kiện trong tay anh, tức giận nói: “Thế tự đi mà nghĩ, nói như thể người khác giúp anh thì vui lắm không bằng.”

Sở Ninh Dực nhìn Cố Thanh Trần giận đùng đùng bỏ ra ngoài lại thản nhiên nói: “Nghe nói Lạc Hiên sắp ở Đức về rồi. Lần này chắc anh ta phải ở tới khi anh với Lạc Lạc tái hôn xong mới đi đấy.”

Bước chân của Cố Thanh Trần bỗng khựng lại. Nghĩ tới cái tên như kẹo cao su kia, cô quay phắt lại, bò thẳng ra bàn của Sở Ninh Dực: “Lão Đại, anh nói đi, anh muốn làm gì, em hứa sẽ lập tức xử lý, không chậm trễ lấy một giây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui