Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Vì mất máu quá nhiều cho nên lúc này sắc mặt của Thủy Mặc Vân đã trở nên tái nhợt. Ông ta dựa vào vách tường nói: “Vậy ông cứ thử xem!” Thủy Mặc Vân nói xong liền dứt khoát cúp điện thoại, sau đó cố gắng lắc mạnh đầu mình để lấy lại tỉnh táo rồi rời khỏi sân bay.
Thủy An Lạc nghiêng người về phía sau trêu chọc Tiểu Bảo Bối một lúc, nhưng tâm trí của cô thì còn ở sân bay.
Sở Ninh Dực liếc qua kính chiếu hậu nhìn cô một cái rồi mới cau mày nói: “Sao thế, ba của Kiều Nhã Nguyễn có khỏe không?”
“Nhồi máu cơ tim, nhưng không sao nữa rồi, bây giờ người đau tim là em đây này!” Thủy An Lạc nói xong quyết định nằm rạp trên ghế giả chết.
“Sao thế, bệnh này mà cũng lây được à?” Sở Ninh Dực bật cười ra tiếng.
“Tên điên kia với Lão Phật Gia lật bài rồi. Có thể Lão Phật Gia sẽ không quay lại thành phố A nữa!” Thủy An Lạc thở dài nói, cô vẫn cảm thấy cái tên kia và Lão Phật Gia rất có khả năng thành một đôi.
Sở Ninh Dực thờ ơ đáp lại một tiếng xong cũng không nói gì thêm nữa.
Lúc về cả ba người đến nhà thì đã là chạng vạng tối. Thím Vu đã chuẩn bị xong cơm tối nhưng trong nhà lại có thêm một vị khách không mời mà đến.
Bạch Dạ Hàn.
Thủy An Lạc vừa thấy người này thì cơ thể không nhịn được mà run lên một cái.
Một màn vừa xảy ra ở sân bay lại tái diễn trong đầu cô. Trong tiềm thức, Thủy An Lạc luôn cảm thấy cái mà Bạch Dạ Hàn đang nhắm vào rất có khả năng liên quan đến ba của cô.
Sở Ninh Dực thấy Bạch Dạ Hàn xuất hiện thì sắc mặt lập tức xấu đi.
“Sao cậu lại tới đây?” Vì chuyện anh ta suýt nữa bắt cóc Thủy An Lạc nên giờ giữa bọn họ có thêm một sự ngăn cách.
Bạch Dạ Hàn từ từ đứng dậy. Thủy An Lạc lập tức lui lại đằng sau một bước.
“Sở Đại, tôi có chuyện phải nói với cậu!” Đôi mắt lạnh lẽo của Bạch Dạ Hàn nhìn lướt qua Thủy An Lạc, ánh mắt ấy như mang cả gió rét.
Cánh tay đang ôm Tiểu Bảo Bối của Thủy An Lạc không nhịn được mà siết chặt hơn: “Em về phòng trước đây!” Thủy An Lạc nói xong, bước đi có chút luống cuống.
Sở Ninh Dực cau mày.
Thủy An Lạc ôm con trai lên lầu, nhưng mỗi một bước đi của cô đều khiến nội tâm càng thêm bất an.
Từ sau khi ba cô mất tích, lần đầu tiên cô trông thấy di ảnh của ba Viên Giai Di thì Thủy An Lạc đã luôn có một cảm giác bất an. Cái cảm giác bất an khó hiểu đó cứ ngày một lớn dần, rồi bùng nổ mãnh liệt ngay tại sân bay ban nãy.
Anh ta sẽ nói gì với Sở Ninh Dực?
Liên quan tới ba của cô, liên quan tới sự việc mười năm trước, liên quan đến cái chết của ân nhân Sở Ninh Dực, hay là liên quan tới...
Vì mải nghĩ linh linh nên Thủy An Lạc bước hụt một cái. Cô sợ hãi kêu lên, theo bản năng dùng tay ôm con trai thật chặt, còn một tay cố gắng túm lấy thành lan can. Dù vậy đầu gối của cô vẫn bị đập thẳng vào bậc cầu thang.
“Lạc Lạc...” Sở Ninh Dực vội chạy tới, một tay anh đón lấy Tiểu Bảo Bối đang khóc toáng lên vì sợ hãi, còn một tay đỡ lấy cánh tay của cô. Lúc thím Vu cuống cuồng chạy ra anh liền giao Tiểu Bảo Bối cho bà, còn mình thì bế Thủy An Lạc dậy, đầu chẳng thèm ngoảnh lại mà bước thẳng lên lầu.
“Có việc gì thì để sau nói!” Tất nhiên lời này là nói với Bạch Dạ Hàn.
Bạch Dạ Hàn đứng ở phòng khách nhìn theo bóng lưng người đang đi thẳng lên tầng, trong mắt lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo, hóa ra Thủy An Lạc còn nham hiểm hơn anh ta nghĩ nhiều.
Nhưng chỉ có trời mới biết, lúc đó Thủy An Lạc chỉ đơn thuần là mất tập trung nên mới bước hụt cầu thang.
Mặc dù một tiếng kia nghe thì có vẻ nghiêm trọng nhưng mà đầu gối của cô cũng chỉ hơi đập nhẹ vào bậc cầu thang thôi. Trái lại Tiểu Bảo Bối lại hoảng sợ, lúc này vẫn đang khóc toáng lên.
Sở Ninh Dực lấy rượu thuốc xoa cái đầu gối đã bị bầm một mảng tím xanh của cô. Anh không nhịn được cau mày: “Lớn thế này rồi mà còn không biết đi cầu thang sao?”
“Em đâu có cố ý đâu.” Thủy An Lạc khẽ lầm bầm phản bác.
Nhưng Sở Ninh Dực lại trừng một cái khiến cô im bặt không dám nói thêm gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...