Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc lập tức ngẩng phắt đầu lên, nhìn dòng người đi tới đi lui trên đường, trái tim bỗng run lên.
Là Phong Phong sao?
Người ngay bên cạnh cô chính là Phong Phong.
Nhưng từ lâu Phong Phong đã không nhận phẫu thuật nữa rồi.
“Sao anh biết?” Thủy An Lạc có chút không tin tưởng mà lên tiếng hỏi lại.
“Bệnh nhân năm đó chính là ba của Kỳ Nhu. Bác sĩ phẫu thuật chính là Phong Phong!”
Sở Ninh Dực nói xong, Thủy An Lạc liền không lên tiếng nữa.
Là Phong Phong, cho nên lúc nãy khi anh ta nghe thấy bác sĩ nói vậy mới rời đi.
Anh ta là thần y, nhưng mà lại chỉ vì Kỳ Nhu mà không động đến dao phẫu thuật nữa.
Liệu lần này anh ta có vì ba của Kiều Nhã Nguyễn mà lại cầm con dao phẫu thuật lên một lần nữa không.
“Không còn cách nào khác sao?” Thủy An Lạc ủ rũ hỏi, trong giọng nói có chút ý tứ cầu xin.
Ngón tay đang gõ lên bàn của Sở Ninh Dực hơi ngừng lại một chút: “Chúng ta cũng hết cách rồi.”
Gió thu nhẹ nhàng lướt qua vành tai của Thủy An Lạc, mang theo hơi lạnh thấu xương.
Cô đau lòng cho Kiều Nhã Nguyễn, nhưng chính cô cũng không biết phải làm thế nào cả.
Thủy An Lạc cúp điện thoại xong thì ngẩng đầu nhìn lên bầu trời quang đãng, không khí ở thành phố D tốt hơn ở thành phố A rất nhiều, nhưng nó lại khiến Thủy An Lạc cảm thấy bị đè nén, cô phải nói với Kiều Nhã Nguyễn thế nào đây?
Phong Phong thích Kiều Nhã Nguyễn là một chuyện, nhưng để anh ta vì Kiều Nhã Nguyễn mà cầm dao phẫu thuật lên một lần nữa thì lại là chuyện khác.
Hơn nữa Phong Phong đã đi mất rồi, đây chính là câu trả lời rõ ràng nhất của anh ta.
Anh ta từ chối, từ chối cứu ba của Kiều Nhã Nguyễn.
Sở Ninh Dực nhìn di động đã tắt ngúm, rồi lại cúi đầu nhìn cậu con trai ngốc ngốc đáng yêu nhà mình, chân mày nhíu chặt lại.
Tiểu Bảo Bối chẳng hiểu gì cả. Nhóc thấy ba mình cau mày thì hàng chân mày nhỏ nhắn cũng nhíu lại theo, khuôn mặt bánh bao cũng biến thành bánh bao nhăn nhúm.
Thủy An Lạc quay về phòng bệnh. Tâm tình của Kiều Nhã Nguyễn đã bình tĩnh lại, cô quay đầu sang nhìn Thủy An Lạc: “Sở tổng nói thế nào?”
“Nhã Nguyễn, khả năng là người kia...” Thủy An Lạc hơi mím môi lại, cô không biết phải nói thế nào nữa.
“Là anh ta sao?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng cắt lời cô. Lúc nãy ngay sau khi Phong Phong đột nhiên biến mất thì cô đã đoán được ít nhiều rồi.
Thủy An Lạc gật đầu.
“Tao đi tìm anh ta!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lập tức xoay người đứng dậy.
“Nhã Nguyễn!” Thủy An Lạc lập tức lên tiếng gọi lại Kiều Nhã Nguyễn đang định lao ra ngoài lại: “Có thể anh ta sẽ không giúp mày đâu!”
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu lại có chút khó hiểu nhìn Thủy An Lạc: “Mày nói vậy là có ý gì?”
Thủy An Lạc chắp hai tay phía trước ngực, nếu không phải vì chuyện này thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ chủ động nói ra chuyện ấy cho Kiều Nhã Nguyễn biết.
Nhưng mà đã tới nước này rồi, nếu cô không nói, Kiều Nhã Nguyễn đi tìm Phong Phong cũng sẽ bị từ chối, thậm chí không đơn giản là chỉ bị từ chối không nữa.
Thà rằng bất chấp cơn thịnh nộ của Phong Phong mà đem chuyện này nói cho Kiều Nhã Nguyễn biết, còn hơn là để cô không chút đề phòng nào mà bị Phong Phong làm thương tổn, Thủy An Lạc tình nguyện nói ra chuyện này.
Đến lúc đó Kiều Nhã Nguyễn có đi tìm Phong Phong hay không thì cũng tự do cô quyết định.
Thủy An Lạc suy nghĩ một hồi, hai bàn tay đang siết chặt vào nhau cũng từ từ buông lỏng rồi cô ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Anh ta sẽ không giúp mày đâu, bởi vì, anh ta là...” Thủy An Lạc hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ mà nói: “Anh ta vì chị Kỳ Nhu nên mới từ bỏ nghề y.”
Kỳ Nhu, An Kỳ Nhu.
Đó chính là cái tên đã khiến Kiều Nhã Nguyễn nhiều lần tỉnh lại giữa đêm vì ác mộng.
“Anh ta là bạn trai của chị Kỳ Nhu. Năm đó tim của chị ấy bị vỡ nhưng anh ta lại không cứu được, vậy nên từ lúc đó anh ta đã không còn chạm vào dao phẫu thuật nữa rồi!” Thủy An Lạc có chút khó mở lời mà nói.
Đôi chân của Kiều Nhã Nguyễn như nhũn ra. Nếu không nhờ cánh cửa sau lưng chống đỡ thì có lẽ lúc này Kiều Nhã Nguyễn đã thật sự ngã xuống đất mất rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...