“Nhanh, bọn Sở Đại chống đỡ không được bao lâu đâu.” Phong Phong nói rồi nhảy lên cửa sổ trước, dùng hai chân trụ vào bức tường, vươn tay xuống kéo Thủy An Lạc: “Nhanh lên nào.”
Thủy An Lạc cắn răng, chân trần đứng trên bồn cầu, túm lấy cánh tay Phong Phong, trước lúc sắp gãy tay đến nơi thì được anh kéo lên, thế nhưng độ cao trên này đã vượt quá độ cao của tầng ba, cô nhảy xuống liệu có ngã chết không đây?
Phong Phong đỡ lấy thân thể Thủy An Lạc, hai chân từ từ trượt xuống. Hình như biết Thủy An Lạc đang căng thẳng, còn không quên mở miệng nói: “Nhóc con, cô phải giảm cân đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Phì phì phì, cô mới có bốn mươi hai cân thôi đấy nhé? Mới có bốn mươi hai cân thôi nha!
“Hừ, Lão Phật Gia nặng hơn tôi nhiều.” Thủy An Lạc nghiến răng nói, lại cẩn thận chú ý từng bước dưới chân Phong Phong. Lúc này cô đang ngồi trên vai Phong Phong.
“Người ta cao hơn cô mà. Đồ chân ngắn nhà cô, tự giác chút đi.” Trán Phong Phong đẫm mồ hồi nhưng vẫn biết bao che cho người phụ nữ của mình.
Vút vút vút...
Một mũi tên bắn trúng con tim nhỏ bé của Thủy An Lạc.
Thằng cha này dưỡng môi bằng thạch tín đấy à.
Mỗi một bước đi của Phong Phong đều rất thận trọng. Cho đến khi xuống phía dưới anh ta mới cẩn thận đỡ Thủy An Lạc xuống đất, sau đó nhìn quanh bốn phía. Đại khái là bởi vì bên trong cấp thiết hơn cho nên vệ sĩ trong sân hầu như đã tập trung hết trong đó rồi.
Thủy An Lạc để chân trần, bước trên mặt đất không khỏi có chút lạnh.
Phong Phong quan sát tình hình xong, khom lưng cõng Thủy An Lạc lên, “Đi thôi.”
“Anh Sở thì sao?” Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói.
“Cô phải an toàn thì bọn họ mới rút lui được chứ. Nếu không cô nghĩ xem tại sao không để Anh Xinh Trai của cô đi cứu cô?” Phong Phong cười nhạo, “Nơi nào có hai người bọn họ thì đừng ai hòng manh động.”
Thủy An Lạc nghe anh ta nói vậy, như thấy được cả sự ngưỡng mộ trong đó.
Cô biết thời gian Sở Ninh Dực làm lính, An Phong Dương chính là đồng đội hợp tác ăn ý nhất của anh. Cô còn biết sau khi Sở Ninh Dực xuất ngũ, An Phong Dương cũng dứt khoát rời khỏi quân đội. Sau đó Sở Ninh Dực trở về Sở Thị, còn An Phong Dương tiếp nhận An Thị.
Hai người bọn họ, làm gì cũng đồng bộ cả.
Đây cũng là lý do vì sao trước đây nhiều người mong muốn Thái tử và Vương gia ở bên nhau như vậy, bởi vì không ai có thể phá hoại cặp CP tuyệt vời nhất này được.
Hai người chỉ đứng cạnh nhau thôi đã có sức uy hiếp đến thế rồi, không biết rốt cuộc trước kia họ còn thế nào nữa?
Thủy An Lạc được Phong Phong cõng lên xe, “Này, anh hâm mộ bọn họ lắm à? Vậy sao trước đây không cùng bọn họ nhập ngũ?” Thủy An Lạc nói xong lại phát hiện sắc mặt Phong Phong thay đổi, cô hơi mím môi, “Coi như tôi chưa hỏi gì đi.” Nói xong cô nhanh chóng chui vào trong xe.
Sao lại không đi lính?
Hai tay Phong Phong siết chặt, nhưng cũng nhanh chóng thả lỏng ra. Anh ta mở cửa xe chui vào, sau đó quay ra bên ngoài huýt sáo một tiếng rồi nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nơi này.
Người trong biệt thự nghe thấy tiếng huýt sáo liền biết Phong Phong đã đưa được người đi.
Sở Ninh Dực và An Phong Dương từ từ đứng dậy, động tác chỉnh lại ống tay áo của hai người y hệt nhau. Cuối cùng Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu lên, “Long phu nhân, tôi không quan tâm ở Rome bà có thế lực thế nào, nhưng tại thành phố A này thì Sở Ninh Dực tôi đây vẫn là người định đoạt. Người phụ nữ của Sở Ninh Dực này, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào đưa đi.”
Long Nhược Sơ vẫn mỉm cười, “Chàng trai trẻ, hiện giờ nói những lời này có phải quá sớm rồi không. Một năm sau, nếu cậu vẫn có thể nói ra được những lời này thì đó mới là thật.”
Sở Ninh Dực nhếch miệng, “Cảm ơn Long phu nhân đã dạy cho tôi bài học này, tôi sẽ nhớ kỹ.” Nói rồi, Sở Ninh Dực nhanh chóng quay người bỏ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...