Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Người ở đầu bên kia hơi ngưng lại một chút nhưng ngay sau đó liền bật cười thành tiếng.
“Con bé biết thân phận của tôi rồi. Tôi nghĩ chắc con bé cũng biết là cậu nhờ tôi tới đây rồi! Cậu đang nghĩ gì vậy? Vẫn còn chưa chịu buông tay sao?” Lý Tử trầm giọng nói: “Đây cũng không phải là cách hay để yêu một người đâu!”
“Lý Tử, đây là vấn đề của tôi!” Mặc Lộ Túc lộ rõ vẻ không vui.
“Ok, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, đừng dùng cách ngu ngốc giống như ba cậu.” Lý Tử bất đắc dĩ nói.
“Cậu có ý gì?” Mặc Lộ Túc trầm giọng hỏi lại.
“Cái ông anh họ kia của cậu cũng chẳng phải loại người dễ chọc vào đâu. Cậu phải biết, ba tôi lợi dụng thân phận bên trên mới biết được. Trước đây ba cậu lén sắp xếp tay trong mở một sòng bạc bất hợp pháp dưới trướng Sở Thị, sau đó định hãm hại Sở Ninh Dực đấy!”
“Cậu nói cái gì?” Mặc Lộ Túc phanh gấp lại, đầu ngón tay trong nháy mắt bỗng trở nên trắng bệch.
“Ba cậu cho người mở sòng bạc bất hợp pháp để hãm hại Sở Ninh Dực!” Lý Tử tốt bụng lặp lại một lần nữa: “Đáng tiếc, buổi tối trước hôm định ra tay, Sở Ninh Dực đã biết hết mọi chuyện, hơn nữa còn tìm ba tôi xóa bỏ sòng bạc ấy, không may thay đúng lúc đó tôi lại nghe lén được!” Lý Tử mỉm cười nói: “Tôi cũng bội phục Sở Ninh Dực thật đấy. Rõ ràng có thể cắn ngược lại cơ mà, đến lúc đó chỉ sợ Mặc gia các cậu cũng toi đời luôn, nhưng mà anh ta lại không làm vậy!”
Mặc Lộ Túc lập tức mở cửa bước xuống xe, anh bỗng cảm thấy nóng không thể chịu nổi.
“Lộ Túc, thân làm bạn cùng phòng nên tôi muốn khuyên cậu một câu, cậu đừng nên đối đầu với ông anh họ mưu mô của câu làm gì. Hơn nữa lòng tốt của cậu đối với Thủy An Lạc chỉ sợ sẽ khiến con bé gặp thêm nhiều phiền toái mà thôi!” Lý Tử nói xong dập điện thoại luôn.
Mặc Lộ Túc nắm chặt di động trong tay, lời của Lý Tử không khác gì một cú tát bỏng rát giáng thẳng vào mặt anh.
Tại sao anh lại cứ vì Thủy An Lạc làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn không phải kiểu làm trong thầm lặng, mà lại là loại việc tốt mà cô có thể đoán được anh đứng đằng sau, Mặc Lộ Túc thừa nhận, anh có mục đích.
Nhưng mà chút ý đồ này của anh ta lại cứ thế bị người ta nói trắng ra, cảm giác này giống như là bị người ta tát cho một cái tát không nương tay vậy.
“Aaaaaaaaaa” Mặc Lộ Túc lớn tiếng gào lên, sau đó ném thẳng di động ra đằng xa.
Chiếc điện thoại di động loáng cái biến mất trong bóng tối. Mặc Lộ Túc chống hai tay đè lên lan can.
Tung ra bê bối rồi hãm hại, ba của anh, còn phải làm gì để chứng mình rằng ông không chừa bất cứ thủ đoạn nào nữa đây?
Mặc Lộ Túc đang mải suy nghĩ thì đột nhiên phía xa xa truyền tới tiếng xe phanh lại, rất nhanh có một người bị đẩy ngã từ trên xe xuống: “Tao nói cho mày biết, mau cút khỏi thành phố A này ngay. Nếu mày còn xuất hiện lần nữa thì coi chừng cái mạng chó của mày đấy!” Người ngồi trên xe lớn tiếng cảnh cáo xong thì lập tức đóng cửa xe lại rồi lao vút đi trong màn đêm.
“Túi vẽ của tôi, túi vẽ của tôi!” Người đàn ông quần áo lam lũ bị đẩy ngã xuống đất lảo đảo bò dậy. Ông ta cố gắng chạy đuổi theo chiếc xe, nhưng chỉ vừa mới đi được hai bước đã lại ngã sõng soài xuống đất, miệng vẫn gọi với theo để đòi lại chiếc túi vẽ kia.
Mặc Lộ Túc cau mày bước tới, hình như người đàn ông này vừa bị đánh nên trên mặt có thể thấy vài vết tím do máu bầm tụ lại, ngay cả tay cũng lem nhem toàn máu.
“Túi vẽ của tôi, túi vẽ của tôi...”
Người đàn ông ấy cố lết về phía trước, nhưng mà chiếc xe kia đã sớm không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
Mặc Lộ Túc ngồi xổm người xuống nhìn người đàn ông chỉ cử động thôi cũng khó khăn kia: “Một cái túi vẽ lại quan trọng với ông đến thế sao?”
Triệu Hạ ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng sáng dịu dàng ông ta nhìn thấy một chàng trai đang ngồi xổm xuống bên cạnh mình.
Trong ký ức của ông cũng từng có một cô gái ngồi như vậy trước mặt mình và cũng nói những lời y như thế, thế nên sau khi túi vẽ của ông ta bị trộm mất thì cô gái đó đã đưa cho ông một chiếc túi khác.
Đáng tiếc bây giờ chiếc túi vẽ ấy lại bị người ta cầm đi mất rồi, còn ông ta ngay đến cả khả năng để bảo vệ nó cũng không có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...