Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc bước qua ngoan ngoãn đứng bên cạnh Sở Ninh Dực.
Kiều Tuệ Hòa nhìn hai người họ, tâm tình vốn không được tốt lắm cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Sao thế?” Kiều Tuệ Hòa có chút ấm ách nói.
“À, đây là báo cáo sức khỏe của Lương Khiêm ngày hôm nay ạ. Cháu làm xong rồi!” Thủy An Lạc nói xong thì đưa tập bệnh án cho bà: “Nhưng bà thấy đỡ chưa ạ?” Mặc dù biết sức khỏe của Kiều Tuệ Hòa không tốt, nhưng Thủy An Lạc thật sự không biết tìm ai ký tên giúp cô cả, vì trong cả cái bệnh viện này không một ai muốn dính tới cô.
Kiều Tuệ Hòa đưa tay nhận lấy rồi nhìn lướt qua một lượt, sau đó bà đưa tay ra hiệu muốn lấy bút. Thủy An Lạc vội vội vàng vàng đưa cái bút của mình ra. Kiều Tuệ Hòa ký xong thì đưa kẹp bệnh án trả lại cho Thủy An Lạc.
“Qua mấy ngày nữa sẽ có một viện trưởng mới, đến lúc đó bà sẽ bảo người đó hướng dẫn cháu!” Kiều Tuệ Hòa nói xong ho khan mấy tiếng. Sở Ninh Dực vội vàng vỗ lưng giúp bà.
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong lòng có chút tự trách.
Dường như chỉ cần là người có quan hệ với cô thì cuối cùng cũng sẽ bị cô hại.
Mặc dù Kiều Tuệ Hòa không phải do cô làm hại, nhưng mà cũng xảy ra chuyện sau khi nhận phụ trách cô, quả nhiên cô là sự tồn tại khắc sư mà.
Kiều Tuệ Hòa ho xong thì vẫy tay để hai người họ rời đi, bà muốn nghỉ ngơi.
Sở Ninh Dực còn chưa nói xong, nhưng rõ ràng Kiều Tuệ Hòa đã quên mất việc đó.
Vào giờ khắc này Sở Ninh Dực mới giật mình, bà nội quả thật đã già mất rồi.
Bà không phải là thần, cũng sẽ có mấy tật của người già đã có tuổi.
Sở Ninh Dực đỡ Kiều Tuệ Hòa nằm xuống xong thì đợi đến khi bà nội ngủ anh mới kéo Thủy An Lạc đi ra ngoài.
Tâm trạng của Thủy An Lạc có chút thấp thỏm, cô ôm tập bệnh án cứ buồn buồn không vui.
“Sao thế?” Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng bệnh rồi nhìn cô gái đang buồn rầu ủ rũ.
Thủy An Lạc đi tới bên cửa sổ nhìn cơn mưa mùa thu đang rơi bên ngoài, cuối cùng không nhịn được mà đưa tay ra hứng mứa, nhưng lại lập tức bị người khác nắm cổ tay kéo lại.
Sở Ninh Dực cau mày rút khăn tay từ trong ví ra, rồi lặng lẽ lau nước mưa dính trên tay cô, vừa lau vừa không vui nói: “Mưa mùa thu rất lạnh, em là bác sĩ mà không biết sao? Hôm nay cơ thể đã không tốt, vậy mà còn không biết quý trọng?”
Sở tổng kiêu ngạo lập tức chuyển thành nói nhiều chỉ trong một giây.
Thủy An Lạc được lau nước trên tay, nhưng lại khiến trái tim cô thấy ấm áp.
Sở Ninh Dực lau sạch sẽ hai tay cho cô, sau đó cầm cái tay nhỏ lạnh băng của cô ủ giữa đôi tay ấm áp nóng rực của mình.
“Chậc chậc chậc, ban ngày ban mặt giữa chốn công cộng thì đừng rải thức ăn cho chó được không?” Kiều Nhã Nguyễn tựa vào vách tường cách đó không xa nói. Cô còn đang ở đây đây này. Chỉ là đi vào ký tên một cái thế quái nào vừa đi ra đã định rắc thức ăn cho chó rồi?
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật, lập tức quay đầu trợn mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang đứng bên kia.
Sở Ninh Dực thu lại trạng thái nói nhiều lại, quay về làm tổng giám đốc lạnh lùng: “Sao cô lại ở đây?”
Chậc chậc chậc...
Kiều Nhã Nguyễn đáng thương kêu một câu tan nát cõi lòng, này này này, chẳng phải Ngọc hoàng đại đế ngài đem cái thân Thái hậu của tôi kéo về đây sao? Thế mà bây giờ lại hỏi một câu tại sao tôi ở chỗ này?
“Tôi, tôi đi ngang qua!”
Tự nhân thấy thân là một người phàm trần không thể đấu lại được với tiên nhân, Kiều Nhã Nguyễn quả quyết lựa chọn phương án nịnh hót tiên nhân cho an toàn.
Biểu tình của Sở Ninh Dực vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay mình rồi lên tiếng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, để tôi bảo chú Sở đưa cô về.
Kiều Nhã Nguyễn quả thật muốn rống thật to, sông còn chưa đi qua đâu đó, Sở tổng vĩ đại liệu ngài rút ván có hơi sớm quá hay không?
“Trước hết để chú Sở đưa mày qua chỗ tao một chuyến đã, đồ đạc lần trước của mày còn chưa lấy hết đi đâu, mấy cái mặt nạ kia cũng sắp hết hạn mất rồi!” Thủy An Lạc vội lên tiếng.
Kiều Nhã Nguyễn chỉ hận luyện sắt không thành thép mà nhìn Thủy An Lạc, cuối cùng cô tức giận xoay người đi.
Thủy An Lạc trưng ra vẻ mặt vô tội, chớp chớp mắt quay sang nhìn Sở Ninh Dực: “Sao thế?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...