“Mọi người nghỉ một chút đi, lát còn phải bàn xem tiếp theo nên giải quyết vấn đề thế nào. Tôi nghĩ nếu đã có người muốn đối địch với Sở Thị thì mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, sau đó ôm Tiểu Bảo Bối rời khỏi phòng họp.
“A...” Tiểu Bảo Bối đột nhiên nổi giận, vươn tay đánh lên vai ba mình một cái, ba lại quên ngựa yêu của con rồi kìa.
Sở Ninh Dực nhíu mày. Mọi người trong phòng họp nhìn trời nhìn đất, tuyệt không dám nhìn tổng giám đốc. Tiểu Thái tử thật là uy vũ, chắc đây là người đầu tiên dám đánh tổng giám đốc của bọn họ như vậy.
Sở Ninh Dực quăng một ánh mắt tới khiến tất cả liền nhanh chóng lầm lũi bước ra. Anh cúi người xách ngựa yêu của cậu nhóc lên, sau đó ôm cu cậu đi ra ngoài.
Cố gắng đưa mắt thương lượng với con trai mình: Để cho ba chút mặt mũi chứ?
Tiểu Bảo Bối kiêu ngạo nghịch ngón tay: Không thích!
Sở Ninh Dực ôm Tiểu Bảo Bối trở lại phòng làm việc. Thủy An Lạc bày thức ăn ra xong, vừa quay người lại đã bị Sở Ninh Dực vòng một tay ôm lấy, hôn lên đôi môi anh đào của cô.
“Ưm...” Thủy An Lạc hơi giật mình, cặp mắt to chớp chớp nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, Tiểu Bảo Bối còn ở đây đấy!
Vì cảm động quá nên Sở Ninh Dực mới không kìm lòng được tiến tới hôn cô.
Tiểu Bảo Bối được ba mình bế, cặp mắt to chớp chớp, sau đó ôm lấy đầu ba mình hôn bẹp một cái.
Thủy An Lạc phì một tiếng bật cười, phá vỡ nụ hôn này.
Trán của Sở Ninh Dực tựa lên trán cô, “Ngốc ạ.” May mà cô ấy không tỏ ra bi quan với anh, nếu không anh không biết mình có thể kiềm chế được tính khí nóng nảy của mình không nữa.
Thủy An Lạc cười tít mắt nhìn anh, vẫn chưa biết bài post kia có tác dụng gì hay không, cô kéo anh qua: “Nào, em tự mình xuống bếp đó, mau ăn cơm đi, vừa mới hâm nóng lại xong.”
“Lại tiệc cay à?” Sở Ninh Dực nhướng mày, ôm Tiểu Bảo Bối ngồi xuống sofa.
Thủy An Lạc trừng anh một cái, tên này tuyệt đối là cố ý, không phải chỉ có mỗi lần đó thôi sao? Có cần phải nói mãi thế không?
Sở Ninh Dực đón lấy đôi đũa cô đưa tới, nhìn cô ngồi xuống mặt đất, nhịn không được mà nhíu mày: “Đứng dậy đi.” Công ty không giống ở nhà, dưới đất không trải đệm.
“Thôi không thích, sofa khó chịu lắm.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, như thế này có thể vừa dựa vào chân anh vừa ngồi ăn, vừa thoải mái lại tiện.
“Đứng dậy để anh lấy đệm lót cho em đã.” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ mở miệng.
“Được.” Thủy An Lạc cười nói, lập tức đứng dậy, nhìn Sở Ninh Dực lấy cái đệm đặt xuống đất, sau đó mới ngồi xuống.
“Này, Sở Ninh Dực, em kể cho anh nghe một truyện cười nhé.” Thủy An Lạc tủm tỉm nói.
“Em coi chồng em là loại người gì thế hả? Anh đâu có yếu ớt như vậy.” Sở Ninh Dực gắp một miếng sườn chua ngọt bỏ vào miệng cô, “Ăn đi.”
Thủy An Lạc đang định nói gì đó, cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở. Trong khi Sở Ninh Dực đang nhíu mày thì bát cơm trước mặt Thủy An Lạc đã bị người ta cướp mất.
“Tôi sắp chết đói rồi, từ sáng đến giờ chưa được hột cơm nào.” Cố Thanh Trần nói, không chút khách khí lấy luôn cả đôi đũa của Thủy An Lạc, bắt đầu ăn.
Thủy An Lạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, lại quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, trên gương mặt nhỏ nhắn viết đầy mấy chữ ấm ức: “Của em mà.”
Từ sáng đến giờ cô cũng đã ăn uống gì đâu chứ!
Sở Ninh Dực xoa đầu cô, nhíu mày nhìn cô em gái đang ăn như thuồng luồng trước mặt: “Em không biết tự gọi cơm cho mình à?”
“Gọi rồi mà chưa tới đấy chứ. Chị dâu à, em đặt một phần cơm hải sản đấy, lát nữa cho chị ăn nhé.” Cố Thanh Trần vừa ăn vừa mở miệng nói.
Thủy An Lạc hơi khựng lại một chút, chờ được đến khi được gọi một tiếng “chị dâu” này, cô bỗng cảm thấy cũng không đói lắm.
Cô ấy vừa mới gọi mình là... chị dâu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...