An Phong Dương nhíu mày.
“Bạch Nhị, cậu có ý gì đây?” An Phong Dương trầm giọng nói, “Chẳng lẽ buổi tụ tập ngày hôm nay có thể mang người nhà đi cùng à? Sao không nói sớm để tôi đưa Mân Hinh nhà tôi theo.”
Giọng nói của An Phong Dương đầy sự châm chọc, mà phần lớn là nói cho Viên Giai Di nghe. Anh không có lấy một tia hảo cảm với người con gái này.
“Tôi đang bàn chuyện hủy hợp đồng với công ty của Giai Di. Sở Đại, Giai Di sắp là người đại diện cho công ty của cậu nên mới gấp rút hủy hợp đồng như vậy, cậu cứ thế mà đi à? Cho dù đã chia tay rồi, lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa sao?” Bạch Dạ Hàn trầm giọng mở miệng nói.
Viên Giai Di lại thở dài, “Không sao đâu, em đi đây, các anh cứ nói chuyện đi.”
Ánh mắt âm u của Sở Ninh Dực lướt qua bọn họ, cuối cùng vẫn lướt qua Viên Giai Di rời khỏi căn phòng này.
An Phong Dương đứng dậy, cười khẩy một tiếng rồi cũng bỏ đi.
Phong Phong cũng đứng dậy theo, nhìn hai người kia từ trên xuống dưới, đến lúc bước tới gần Bạch Dạ Hàn mới vỗ vỗ lên vai anh ta: “Bạch Nhị, cho dù giờ Sở Đại và chị dâu đang cãi nhau nhưng cậu có muốn gây xích mích ly gián cũng không cần rõ ràng như vậy đâu.”
Phong Phong nói xong liền nhìn anh ta mỉm cười một cái, sau đó cũng rời khỏi nơi đây.
Có ai không biết, từ chuyện lần trước Sở Ninh Dực đã chẳng còn tin vào cái gọi là “Chia tay rồi còn có thể làm bạn bè” nữa rồi. Nhất là khi Viên Giai Di còn từng hại Thủy An Lạc, Sở Ninh Dực càng khó mà nể mặt cô ta.
Viên Giai Di nhìn căn phòng trong thoáng chốc đã vắng tanh, cười có chút chua xót: “Anh thấy chưa, anh ấy sẽ không cho em bất cứ cơ hội nào nữa đâu.”
“Rồi sẽ có lúc thôi.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên mở miệng nói, có điều trong ánh mắt lại hiện đầy vẻ sâu xa.
Ba người lần lượt rời khỏi quán bar. Sở Ninh Dực bảo Phong Phong về trước, anh và An Phong Dương đến trường quân đội, nơi mà mỗi lần không vui bọn họ đều tới.
Phong Phong hơi nhún vai, chỗ đó, anh chẳng muốn đi chút nào.
Bởi vì ngay cạnh trường quân đội, là Học viện Cảnh sát mà Kỳ Nhu học.
Phong Phong đi rồi, Sở Ninh Dực vì uống rượu cho nên người lái xe chính là An Phong Dương. Lúc nãy An Phong Dương mới chỉ uống một ngụm.
An Phong Dương hạ kính cửa xe xuống, để mặc cho gió lạnh bên ngoài thổi vào.
Sở Ninh Dực nhắm mắt dưỡng thần, tâm trạng lại cứ rối rắm mãi không thôi.
Chỉ bởi vì một người tên là Thủy An Lạc.
“Xem ra Bạch Nhị thực sự rất phản đối cậu với Thủy An Lạc bên nhau, thậm chí còn bắt đầu ủng hộ Viên Giai Di nữa chứ.” An Phong Dương cười phì thành tiếng.
Ngón tay đặt trên trán Sở Ninh Dực khẽ động đậy, nãy giờ anh vẫn nghĩ về chuyện của Thủy An Lạc.
“Sai người điều tra xem Bạch Nhị dạo này đang làm gì?” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.
An Phong Dương gật đầu, anh cũng đang có ý này.
“Nói đi, lần này lại là vì chuyện gì nữa đây?” An Phong Dương thấy anh đã mở miệng liền tiện thể hỏi luôn.
Sở Ninh Dực nhìn hồ Hậu Hải vừa đi ngang qua, “Dừng xe bên đường đi.”
“Không đến trường bắn nữa à?” An Phong Dương nói vậy nhưng vẫn dừng xe lại ven đường, có điều không rõ Sở Ninh Dực muốn làm gì?
Sở Ninh Dực xuống xe, cảm giác khô nóng do men rượu được gió thu làm dịu lại. Anh từ từ bước vào, An Phong Dương không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể theo sau.
Vì xung quanh Hải Hậu có rất nhiều quan bar, thế nên dù đã về đêm nhưng nơi này vẫn có rất nhiều người.
Sở Ninh Dực đứng trên cây cầu vòm. Giờ anh bắt đầu hiểu tại sao người cô của mình lại thích nơi này. Đứng ở đây, khắp thế gian ồn ào náo nhiệt, nhưng bà ấy lại có thể chiếm được một phần yên bình.
An Phong Dương hai tay đặt trong túi, tựa trên lan can nhìn anh, “Nói thật, hai ta coi như quen biết nhau từ trong trứng, từ nhỏ đã sống cùng một nơi, lớn lên ở cùng một khu, nhưng tôi thực sự chưa bao giờ thấy cậu như ba tháng nay. Cậu quả thật đã để tâm tới con bé lắm rồi.” An Phong Dương trầm giọng mở miệng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...