Phong Phong trêu Kiều Nhã Nguyễn xong, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Được rồi, Sở Đại giờ đã tra xét khắp thành phố, chắc cũng tìm được người tài xế kia rồi, bảo ông ta đến đây không phải là thừa nhận Thủy An Lạc đã tới đây sao?”
Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ quay lại nhìn Phong Phong, có vẻ như không ngờ anh ta sẽ nói như vậy.
“Sao hả, anh muốn giúp nó à?”
“Để đáp lại việc mấy hôm trước Sở Đại phá mất chuyện kết hôn của tôi, tôi giấu bà xã của cậu ta đi cũng không có gì đáng trách đâu nhỉ.” Phong Phong mỉm cười, thần thái tao nhã vô cùng.
Nói xong, anh ta gọi một cuộc điện thoại, hình như sắp xếp ai đó chờ trước cửa.
Phong Phong gọi xong mới nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn, ra hiệu cho cô hành động.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức gọi vào số mà Thủy An Lạc vừa gọi đến, quả nhiên nhanh chóng liên hệ được với Thủy An Lạc.
Thủy An Lạc nhận điện thoại, nghe đầu bên kia nói vậy hơi nhíu mày: “Cổng trước? Tao vừa mới đến bên này.”
“Vậy thì được rồi, dừng xe ở đó đi, người của Phong Ảnh đế sẽ qua đón mày. Tài xế của mày đã bị Sở tổng nhà mày liệt vào tội phạm truy nã số một rồi. Tốt nhất là mày nên khớp kịch bản với ông ấy đi, bảo ông ấy nói mày đã xuống xe trước rồi.”
“Mày tưởng Sở Ninh Dực bị ngu à. Anh ấy biết tao không có ví tiền, không cầm di động, người ta sao có thể cho tao xuống xe được.” Thủy An Lạc không kìm được mà nhíu mày.
Kiều Nhã Nguyễn cũng nhíu mày, Phong Phong gõ cằm, cuối cùng cầm lấy di động. “Nhóc con, cô biết đàn ông thành phố này khinh thường cái gì nhất không?”
“Anh à?”
“Hừ, sao cô không biết điều chút nào vậy hả? Tôi đang muốn giúp cô đấy nhé.” Phong Phong mắng.
“Ha ha, Phong gia, anh đẹp trai nhất, đẹp trai nhất thiên hạ luôn được chưa?” Thủy An Lạc dối lòng mở miệng.
“Nhóc con, anh nói cưng nghe này, bây giờ cưng nói với tài xế là cưng bị bạo hành, có thương tích gì thì lôi ra cho ông ta xem. Sau đó nói nếu bị bắt về kiểu gì cũng bị đánh tiếp, xong rồi bảo cưng không có tiền, nói ông ấy ở lại đó chờ người đến bắt cưng trả tiền. Đàn ông thành phố khinh nhất là đánh phụ nữ, chiêu này chắc chắn được.”
Thủy An Lạc cũng là người ở đây, đương nhiên là hiểu.
“Sao anh biết tài xế là người thành phố này hả?”
“Cái giọng đấy lẫn vào đâu được, cưng tưởng anh không phải là người gốc ở đây thật đấy à?” Phong Phong kiêu ngạo mở miệng nói.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô phục rồi.
“Nhưng mà anh không giúp tôi trước rồi bán tôi sau đấy chứ?” Thủy An Lạc không yên tâm nói, nhìn thấy đằng trước có người đi tới.
“Tôi muốn bán thì giờ đã bán luôn rồi. Nhanh lên đi, Sở Đại sắp tìm được công ty đó rồi. Đến lúc ấy đừng có bảo tôi không giúp cô, cũng đừng có mà khai tôi ra đấy.” Phong Phong hừ một tiếng, cúp máy luôn.
Thủy An Lạc nhìn người nọ đang tiến đến gần, trả di động lại cho tài xế, sau đó nói lại những gì Phong Phong vừa nói với mình. Chú tài xế quả nhiên rất tức giận, bảo cô mau đi đi, ông ấy biết phải làm gì.
Thủy An Lạc liên tục cảm ơn, đi theo người mà Phong Phong cử đến.
Cô vừa mới đi, người của Sở Ninh Dực đã tìm thấy tài xế, sau đó nhanh chóng bao vây xe của ông lại.
Thủy An Lạc quay đầu lại nhìn. Quả nhiên, dưới chân thiên tử, cô muốn tránh thoát khỏi thế lực của Sở Ninh Dực là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cô không muốn trốn anh, nhưng ít nhất thì đêm nay, cô không muốn trông thấy anh.
Xe lướt qua cổng trước, Thủy An Lạc nhìn người đàn ông bước từ trên xe xuống. Anh vẫn như một bậc vương giả, đứng ở đâu cũng nổi bật nhất, nhưng đến cuối cùng bọn họ cũng chỉ lướt qua nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...