Nhưng mấy cái răng sữa nho nhỏ con con của Tiểu Bảo Bối dù sao cũng không phải là mấy cái răng "chó con" của mẹ cậu nhóc, cho nên cắn một phát, người đau không phải là daddy của cậu nhóc mà lại là chính cái miệng của cậu.
"Oa..." Tiểu Bảo Bối đau đến mức khóc toáng lên, cả người lại ngã ngửa ra đằng sau tiếp tục làm con rùa lật ngửa, khóc tu tu.
Đau chết bảo bảo rồi, tay daddy cứng quá đi T_T
Thủy An Lạc và Sở Ninh Dực quay sang nhìn nhau, thằng con mình bị ngớ ngẩn đấy à?
Thủy An Lạc vội đẩy Sở Ninh Dực ra, sau đó bế Tiểu Bảo bối lên, bóp cái miệng nhỏ của cậu nhóc, nhìn mấy cái răng sữa xem thế nào, may mà vẫn không gãy cái nào.
Tiểu Bảo Bối khóc hu hu, cánh tay nhỏ vẫn cứ bám chặt lấy cổ của Thủy An Lạc.
Thủy An lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng của cậu nhóc, không có cái răng nào lung lay, sao mà khóc dữ thế cơ chứ.
Sở Ninh Dực thu dọn hộp thuốc ở trên giường, ngoái lại nhìn Tiểu Bảo Bối vẫn còn đang gào khóc, anh giơ tay ra. Thủy An Lạc vô thức lùi về phía sau một bước. Sở Ninh Dực lườm cô một cái. Thủy An Lạc mím môi, vẫn cứ ôm Tiểu Bảo Bối tránh xa anh ra.
Một tay của Sở Ninh Dực vẫn nắm lấy vai cô, anh lại gần cô lần nữa. Lúc này Thủy An Lạc lại bắt đầu giãy giụa, anh giơ tay lên sờ lên trán Tiểu Bảo Bối, "Hơi nóng."
Sở Ninh Dực vừa mới dứt lời, Thủy An Lạc không kịp giãy nữa vội vàng giơ tay lên sờ trán Tiểu Bảo Bối, kiểm tra nhiệt độ của con, hơi hâm hấp. Có lẽ là vì Tiểu Bảo Bối cắn anh nhưng cắn đau răng quá thế mới khóc lên. Dù sao cũng khóc rồi thế là cu cậu cáu quá khóc luôn một mạch không chịu ngừng luôn.
Thủy An Lạc ôm cậu nhóc xuống giường, lại bị Sở Ninh Dực kéo lại, "Làm gì thế?"
Sở Ninh Dực cau mày: "Em đi đâu đấy?"
"Lấy thuốc chứ gì nữa." Thủy An Lạc nói rồi đẩy phắt anh ra, sau đó bế Tiểu Bảo Bối xuống dưới phòng khách tìm thuốc.
Sở Ninh Dực nhìn bàn tay bị cô ấy hất ra, đôi lông mày lại càng cau tít, cô nhóc này bị điên đấy à?
Lúc Thủy An Lạc xuống dưới nhà thì Hà Tiêu Nhiên đã về rồi, tâm trạng căng thẳng của cô cũng thả lỏng hơn được một chút.
"Thím Vu, thuốc hạ sốt lần trước của Tiểu Bảo Bối thím để đâu rồi ạ?" Thủy An Lạc vừa nói vừa bế Tiểu Bảo Bối đang sụt sịt lục tìm trong ngăn kéo.
"Sao thế? Tiểu thiếu gia lại sốt ạ?" Thím Vu hỏi rồi vội vàng lấy thuốc từ trong ngăn kéo để thuốc cố định ra.
"Vâng, hơi hơi thôi ạ." Thủy An Lạc nói rồi cầm thuốc đi vào phòng bếp hòa vào trong bình sữa cho cậu nhóc.
Nhưng mà lúc cô đang pha thuốc cho Tiểu Bảo Bối thì Sở Ninh Dực đã thay quần áo xong đi xuống dưới nhà. Thủy An Lạc rót nước, một tay vặn nắp bình đóng lại, quay đầu lại liền thấy Sở Ninh Dực đang đi từ trên gác xuống, nhưng cô vẫn coi như không thấy, cứ thế mà bế Tiểu Bảo Bối lên nhà.
Sở Ninh Dực cau mày khó chịu, cô xem anh là không khí luôn đấy à?
Sở tổng kiêu ngạo nhà chúng ta cáu kỉnh thế là quay lưng ra khỏi nhà luôn.
Thím Vu nhìn hai vị tổ tông nhà này mà cảm thấy đau đầu vô cùng.
"Quậy đi, phá đi, để tôi xem xem hai cô cậu còn có thể quậy đến bao giờ." Thím Vu nói rồi cũng quay người vào bếp dọn dẹp.
Thủy An Lạc cho Tiểu Bảo Bối uống thuốc xong, không bao lâu sau cậu nhóc liền lăn ra ngủ say sưa. Cô cúi xuống thơm lên trán con trai một cái, kéo chắn đắp lên cho cậu nhóc.
"Về sau lớn lên không được học ba con nghe chưa, đã kiêu căng lại còn ngạo mạn, quan trọng nhất là não còn tàn nữa chứ." Thủy An Lạc bực bội nói.
Đáng tiếc là Tiểu bảo Bối đang ngủ say như chết nên hoàn toàn không nghe thấy gì cả, chỉ thấy cậu nhóc nhăn nhăn đôi lông mày nhỏ lại như đang muốn nói rằng hiện tại nhóc cảm thấy hơi khó chịu thôi.
Sau khi Sở Ninh Dực xuống nhà thì không đến thẳng công ty mà lại gọi điện thoại hẹn Mặc Lộ Túc ra ngoài gặp nhau, có vài lời anh muốn nói rõ ràng với anh ta.
Sở Ninh Dực cúp điện thoại rồi liền thẳng tay quẳng nó ra ghế sau, nói với chú Sở địa điểm xong anh liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...