Thủy An Lạc lập tức tỉnh cả người, Sở tổng chịu nói chuyện với cô rồi à.
"Loạn chỗ nào?"
"Nếu như anh mà là đại đại*, thì anh chính là anh trai của ba em."
*Đại đại: Thủy An Lạc dùng là từ mạng, thường để gọi những người giỏi giang thể hiện sự tôn sùng. Sở Ninh Dực lại hiểu theo ngôn ngữ địa phương, chỉ người đàn ông có vai vế lớn hơn cùng thế hệ với cha mình.
"Ha ha ha..." Thủy An Lạc cười ngã vào chỗ ngồi, anh Sở nhà cô đáng yêu quá đi mất, ngay cả từ "đại đại" đang thịnh hành thế này mà cũng không biết.
Sở Ninh Dực nhìn cô cười ngặt cười nghẽo, không thèm để ý đến cô nữa mà tiếp tục xem báo.
"Anh đã xem hết mấy lượt rồi đấy." Thủy An Lạc hờn giận mở miệng.
"Anh im miệng thì tâm trạng em sẽ tốt còn gì." Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ đáp một câu.
"Em sai rồi được chưa?" Thủy An Lạc nghĩ, yêu đương với một đại đại cảm giác thật lao lực, sao lại nghiêm túc như thế cơ chứ?
"Cứ cho là anh lớn tuổi đi thì em cũng phải cố mà nhịn xuống chứ." Sở Ninh Dực không nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì.
Ạch...
Vẻ mặt của Thủy An Lạc có chút ngượng ngùng, Sở tổng, anh đúng là thần mà.
Có điều nửa buổi còn lại Sở Ninh Dực không để ý đến cô, cô cũng không buồn tẻ, bởi vì tiểu tổ tông nhà cô đã tỉnh rồi. Nhóc con ầm ĩ đòi chơi một lúc lâu, đủ để khiến cho cô sức tàn lực kiệt.
Lúc máy bay hạ cánh, người đợi bọn họ ở Paris không phải ai khác, chính là Lạc Hiên.
Lúc máy bay hạ cánh, Tiểu Bảo Bối đã làm ầm lên một trận, giờ thì đang nằm nép trong lòng mẹ thở hổn hển.
"Đi thôi, đến chỗ anh trước, lát nữa anh sẽ sắp xếp trực thăng đến sau." Lạc Hiên thản nhiên nói.
Trực thăng, Thủy An Lạc nghĩ, xung quanh cô trừ cô ra thì tất cả mọi người đều là những nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió hết hay sao ấy nhỉ.
Lạc Hiên sống trong một tòa lâu đài ở Paris. Lúc Thủy An Lạc nhìn thấy tòa lâu đài đó không nhịn được mà nuốt nước bọt đánh ực một cái, anh zai à anh là nhà báo thật hả? Tiền kiếm được nhiều thế cơ à, mua được cả cái lâu đài luôn mới sợ chứ?
Ngược lại, Sở Ninh Dực thì khá là điềm tĩnh, anh chẳng thấy bất ngờ gì về nhà của anh ta cả.
"Sao hả, thích à, tặng em nhé?" Lạc Hiên nhìn bộ dạng của Thủy An Lạc, mở miệng cười nói.
"Không cần." Thủy An Lạc bĩu môi, "Muốn tặng thì anh tặng em tiền mặt đi, em thích cái đó."
Sở Ninh Dực cốc nhẹ lên đầu cô một cái, anh đã để cô phải túng thiếu bao giờ đâu, động một tí là đòi tiền, cái đồ hám tiền này.
Lạc Hiên cười rồi dẫn họ vào trong, người hầu liến thoắng nói gì đó nhưng Thủy An Lạc nghe chẳng hiểu gì cả.
Sở Ninh Dực quay đầu lại thấy Thủy An Lạc đang nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Em thi đỗ tiếng Anh cấp bốn chưa?" Trước kia mới nhìn kết quả học tập của cô, quên mất chuyện này.
Ạch...
Tiếng Anh cấp bốn năm đầu đại học cô có thi một lần, 295, số điểm kinh người.
Sang tới năm hai, cô vẫn thi cấp bốn, còn Kiều Nhã Nguyễn đã thi lên cấp sáu, cô vẫn chỉ được 295 điểm, quá kinh người luôn. Kiều Nhã Nguyễn lúc đó còn nói, không tệ, vẫn giữ vững phong độ?
Tới năm ba, cô đã nộp tiền thi nhưng không đi thi, vì cô sợ ngay đến 295 điểm cũng không giữ nổi nữa.
Sở Ninh Dực nhìn cái bộ dạng này của cô là biết ngay kết quả thế nào rồi, cứ nghĩ đến việc Sở Ninh Dực anh hồi còn đi học còn chẳng biết tới điểm 99 là gì, sao giờ lại lấy phải cô vợ dốt thế này nhỉ.
"Năm, năm tư còn một cơ hội nữa." Thủy An Lạc giơ một ngón tay lên thỏ thẻ nói.
"Sau đó thì sao, có thể qua được không?"
Thủy An Lạc cúi đầu, hoàn toàn từ bỏ: "Không thể."
Sở Ninh Dực nhìn cái đầu của cô, nhất thời cơn tức trôi sạch.
"Điều này chứng tỏ là em rất yêu nước đấy nhé." Thủy An Lạc gân cổ lên cãi.
Lạc Hiên đang nói tiếng Pháp liền dừng lại, phất tay bảo người hầu lui xuống, sao cô nói câu này như thể anh là kẻ bán nước vậy?
"Thành tích không tốt, lý do không thiếu." Sở Ninh Dực hừ một tiếng.
"Hừ hừ..." Tiểu Bảo Bối cũng hừ theo, giống như đang khinh bỉ chính mami của mình.
Thủy An Lạc chụp tay lên đầu thằng oắt nhà mình, tốt nhất là thằng nhóc này cũng học hành không ra gì giống cô để ai kia tức chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...