Sở Ninh Dực đưa tay ra xoa đầu cô, như đang muốn trấn an cảm xúc của Thủy An Lạc.
Trong lòng Thủy An Lạc có vài vấn đề muốn hỏi, nhưng cô vẫn nhìn Kiều Tuệ Hòa nói: "Anh ấy quyết định thế nào đều là muốn tốt nhất cho cháu, vì anh ấy sẽ không hại cháu."
Sở Ninh Dực biết trong lòng cô vẫn đang có khúc mắc, nhưng chuyện này anh phải đợi lúc nào không có người thì mới có thể tự mình giải thích cho cô hiểu được.
Nhưng anh không ngờ dù anh hành động như vậy nhưng cô vẫn nói ra câu nói đó.
Hóa ra, yêu cô, chỉ bởi vì sự tín nhiệm toàn tâm toàn ý của cô.
Kiều Tuệ Hòa lại càng không ngờ Thủy An Lạc sẽ trả lời mình như thế, vì lúc bà hỏi câu vừa rồi thì trong mắt cô rõ ràng lóe lên một tia tò mò, vì cô không hề biết chuyện Lan Hinh sẽ được đưa về nhà.
Bà vẫn cho rằng Thủy An Lạc sẽ trách cứ Sở Ninh Dực, nhưng không ngờ cô lại nói như thế.
Kiều Tuệ Hòa liếc nhìn thằng cháu nhà mình, rồi lại nhìn Thủy An Lạc. Trước đây, đứa con gái bé bỏng của bà cũng toàn tâm toàn ý tin tưởng một người đàn ông như vậy, nhưng kết quả nó nhận lại được gì chứ?
Kiều Tuệ Hòa không nói thêm gì nữa, bà ta dứt khoát xoay người đi thẳng.
Thủy An Lạc nhìn theo bóng lưng có phần suy sụp của bà, thở dài nói: "Chắc bà sẽ cảm thấy thất vọng lắm nhỉ, hai quả cháu dâu mà bà chọn đều bị xử lýmất rồi."
"Tiểu Lạc Tử, nếu nhà ngươi không giải thích rõ ràng với ai gia, thì ai gia đây đảm bảo thí sinh ứng cử vị trí cháu dâu bị giết kế tiếp chính là nhà ngươi đấy!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thủy An Lạc lập tức trở nên vặn vẹo, cái đầu dùng tốc độ sét đánh dúi vào Sở Ninh Dực, cánh tay nhỏ bé bám lấy tay anh ra hiệu: Anh Sở à, cứu em với.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái có lớp băng vải thưa quấn trên đầu, rồi nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang ra sức kéo lấy cánh tay mình, sau đó anh ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, thờ ơ nhả ra một câu: "Đừng đánh vào đầu, vốn đã ngu lắm rồi."
Cái gì cơ?
Thủy An Lạc bàng hoàng ngẩng đầu nhìn ai kia đang đẩy tay mình ra, nhìn ai kia ném cho mình ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" rồi sải bước rời đi, cả người Thủy An Lạc đần thối cả ra.
Anh Sở à, Sở tổng ơi, Sở Đại ới, anh cứ cất bước đi như thế sao?
Thủy An Lạc quay phắt lại nhìn An Phong Dương đã tháo tóc giả ra, cơ mà chỉ thấy anh từ tốn cởi bộ quần áo bệnh nhân ra rồi thảnh thơi quăng nó lại trên giường, sau đó ngáp một cái: "Trời cũng không còn sớm nữa, anh cũng phải về nghỉ sớm đây!"
"Anh Xinh Trai!!!"
Đáng tiếc là Anh Xinh Trai nhà cô đâu thèm để ý đến tiếng kêu gào thảm thiết của cô đâu. Anh ta dứt khoát kéo tay Phong Phong bước ra khỏi phòng bệnh, nhất thời cả cái phòng Vip này chỉ còn mỗi hai người là Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn.
Chân của Kiều Nhã Nguyễn hơi động, Thủy An Lạc lập tức bắn về phía sau một bước, còn hai tay ra sức đẩy về trước: "Dừng dừng dừng, tiểu nhân cần ba phút tự thuật!"
"Muốn trốn tội đấy à?" Kiều Nhã Nguyễn cười khẩy.
"Đúng thế!" Thủy An Lạc nghiêm túc gật đầu một cái. Một thằng chồng lẫn một thằng anh đều không thể dựa vào, tên nào cũng muốn hố bà đây.
"Tao đập chết mày!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa giơ tay lên.
Thủy An Lạc xoay người kêu ai ui một cái rồi dứt khoát quỵ luôn xuống mép giường: "Ôi nhức đầu quá đi, khó chịu quá đi mất. Ôi buồn nôn quá, tiểu nhân đã thế này rồi mà người còn muốn ức hiếp tiểu nhân nữa sao."
"Diễn, mày cứ diễn tiếp đi, lần này để bà đây bán sỉ bao cho mày diễn tiếp nhá!" Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa đưa tay túm lấy cái tai của cô: "Dám lợi dụng ai gia à, a!!!"
Thủy An Lạc cố sống cố chết quỳ rạp bên mép giường giả chết, cô còn chưa nghĩ ra lời nào để giải thích mà.
Đang vật lộn Thủy An Lạc bỗng đập bộp tay xuống giường. Cô nghiêng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn, nhìn một cách nghiêm túc đến lạ thường.
Kiều Nhã Nguyễn cũng nhìn cô, nhìn còn nghiêm túc hơn cả cô.
"Không đúng, mày nói xem tại sao Sở Ninh Dực không giải thích cho tao biết lý do vì sao anh ấy thả Lan Hinh đi mà chuồn luôn như thế? Đã thế còn để mày bám lấy tao thế này là cái kiểu gì?" Thủy An Lạc nhíu mày thắc mắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...