"Aô gì cũng không được, không được ăn nữa." Thủy An Lạc nói xong, lau sạch bàn tay nhỏ của cậu nhóc, sau đó hôn một cái.
Tiểu Bảo Bối làu bàu, tiếp tục vươn bàn tay nhỏ xíu muốn lấy miếng táo, người ta còn chưa ăn no mà.
Thủy An Lạc vươn tay đặt cái bát nhỏ lên bàn. Tiểu Bảo Bối lập tức nhanh nhẹn bò qua, vươn tay muốn cầm lấy, nhưng thân thể đã bị mẹ tóm lấy nên cu cậu không với tới được.
"A..."
"Gọi mami đi..." Thủy An Lạc lại dụ dỗ cậu nhóc.
Tiểu Bảo Bối đảo đảo cặp mắt to, một lát sau liền đổ nhào người vào lòng mẹ, "Ma ma, ma ma..."
"Ha ha, gọi ma ma cũng không cho con ăn đâu." Thủy An Lạc cúi đầu, hôn chụt một cái lên gương mặt trắng nõn của cu cậu.
Tiểu Bảo Bối vạch đen đầy mặt, hậm hực nhìn mẹ mình, tại sao nhóc lại có một người mẹ ngốc nghếch não tàn như vậy chứ?
Sở Ninh Dực ra khỏi phòng tắm liền trông thấy hai mẹ con đang ôm nhau, có điều anh vừa mới ngồi xuống, Tiểu Bảo Bối đã tự mình bò vào trong lòng ba.
Sở Ninh Dực nhíu mày, nhìn Thủy An Lạc, "Em lại bắt nạt con đấy à?"
Tiểu Bảo Bối gật đầu, Thủy An Lạc lắc đầu.
Chú Sở đang đứng canh cửa, thấy Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn từ xa đi tới mới gõ cửa nói: "Thiếu gia, Phong thiếu và cô Kiều đến rồi."
Sở Ninh Dực gật đầu, "Bảo với bọn họ, người còn chưa tỉnh, mai họ hãy tới đi."
"Này, là Lão Phật Gia mà." Thủy An Lạc vội nói, nhưng lại bị Sở Ninh Dực ấn nằm xuống.
Sở Ninh Dực thấp giọng nói bên tai cô: "Đừng có gây thêm rắc rối nữa, cô ấy hết tác dụng từ lâu rồi."
Thủy An Lạc tức giận quay ngoắt đầu sang chỗ khác, "Đồ máu lạnh."
"Nói cái gì thế hả?" Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng nói.
"Còn chưa tỉnh mà, làm sao nói chuyện được, anh nghe nhầm rồi." Thủy An Lạc lẩm bẩm, suy cho cùng cô vẫn không thể hiểu nổi sự vô tình này của Sở Ninh Dực.
Tuy mục đích của anh là tốt, nhưng cô không tán thành cách làm của anh, bởi vì cô biết chắc Kiều Nhã Nguyễn sẽ không phản bội mình.
Sở Ninh Dực vươn tay kéo chăn đắp lên người cô, không trả lời.
Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn đi đến cửa phòng bệnh đã bị chú Sở cản lại, "Phong thiếu, cô Kiều, thiếu phu nhân còn chưa tỉnh, hai người tạm thời chưa vào được đâu."
"Nghiêm trọng đến thế cơ ạ." Kiều Nhã Nguyễn lo lắng hỏi.
Chú Sở khẽ gật đầu, không nói gì.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn vào trong, trên mặt đầy vẻ lo lắng.
"Đi thôi, đã bảo là giờ không gặp được rồi còn gì." Phong Phong cười lạnh nói.
"Liên quan gì đến anh, giờ không gặp được thì tôi chờ ở bên ngoài không được à?" Kiều Nhã Nguyễn bật lại anh, sau đó bước qua anh ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Phong Phong quay đầu lại nhìn cô gái đã ngồi xuống, hai tay đút trong túi quần bước tới.
"Này Răng Mềm, tôi phát hiện ra là em..."
"Gọi ai là Răng Mềm đấy?" Kiều Nhã Nguyễn tức giận mở miệng nói.
Phong Phong phì cười, "Em nói xem?"
Kiều Nhã Nguyễn nhìn anh từ trên xuống dưới, cuối cùng châm chọc mở miệng nói: "Tôi thấy, có mà anh mới là người toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng mềm oặt thì có." Cô còn cố ý nhấn mạnh chữ mềm kia.
Phong Phong nheo mắt, hai tay bộp một tiếng đặt lên trên lưng ghế, vây cô trong lồng ngực mình, "Em đang ám chỉ điều gì đây, hay là em muốn thử xem liệu tôi có mềm hay không?"
Khoảng cách quá mức gần gũi khiến cho Kiều Nhã Nguyễn không nhịn được mà nín thở, ngẩng đầu nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, "Vậy thì đã sao, có nhìn thế nào cũng sẽ không có đáp án thứ hai đâu."
Chú Sở tự động rời tầm mắt qua một bên, thực sự không muốn nghe thấy cuộc đối thoại mạnh bạo như vậy của hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...