Trong phòng bệnh yên tĩnh, từng giọt từng giọt nước tí tách rơi xuống, Sở Ninh Dực dường như có thể đếm rõ ràng tổng cộng có bao nhiêu giọt nước đã rơi xuống.
Tiểu bảo Bối thút thít nằm trên giường, bàn tay bé nhỏ túm chặt lấy áo của mami, có thể thấy vừa rồi cậu nhóc thật sự rất sợ hãi.
Bác sĩ điều chỉnh tốc độ truyền dịch xong liền nhìn sang Sở Ninh Dực đang thất thần, không khỏi lắc đầu bất đắc dĩ. Anh ta đã quen biết với Sở Ninh Dực hơn chục năm nay, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy Sở Ninh Dực như thế này.
"Vợ cậu không sao đâu, chỉ là bị chấn động não nhẹ thôi, nhìn thì nghiêm trọng đấy nhưng thật ra cũng không có gì nghiêm trọng đâu." Bác sĩ chân thành động viên.
Sở Ninh Dực sực tỉnh, gật đầu nhìn bác sĩ, nhưng lúc bác sĩ định đi ra ngoài thì anh lại gọi giật lại, "Lát nữa mà có người hỏi thì cứ nói cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, không biết khi nào có thể tỉnh lại."
"Hả???" Vị bác sĩ kia tò mò, "Tại sao?"
"Cứ làm như lời tôi nói, có vài chuyện cần đến." Giọng nói của Sở Ninh Dực vẫn bình thản như cũ.
Bác sĩ gật đầu, biết anh lại sắp đào hố bẫy người ta rồi, "Bất cứ ai hả? Tôi vừa trông thấy An Tam đấy."
"Cậu ta sẽ không hỏi cậu đâu." Sở Ninh Dực ngẩng lên, đối diện với bác sĩ.
Bác sĩ nhún vai gật đầu, "Được, dù sao hai thằng các cậu thông đồng với nhau làm việc xấu cũng quen rồi, vậy tôi ra trước đây."
Sở Ninh Dực gật đầu, giơ tay kéo chăn đắp cho Thủy An Lạc. Ánh mắt anh nhìn cô lại có chút ác liệt, con nhóc thiếu ăn đòn này, đợi đến lúc cô khỏi rồi anh sẽ tính sổ với cô, nhiệm vụ bức thiết bây giờ là phải lợi dụng chuyện lần này để xử lý cho xong cái tai họa ngầm Lan Hinh kia đã.
Tiểu Bảo Bối hai mắt long lanh đẫm nước ngoái lại nhìn ba mình, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, dọa chết bảo bảo rồi.
Bàn tay to lớn của Sở Ninh Dực nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người Tiểu Bảo Bối, an ủi tâm trạng hốt hoảng của cu cậu.
Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên chuông báo tin nhắn. Sở Ninh Dực cầm lên xem, nhìn thấy tin nhắn hiển thị trên màn hình, khóe miệng anh nhếch lên.
[Việc đã xong rồi, còn về phần cô ta có bị đả kích hay không thì tôi cũng không biết.]
Sở Ninh Dực siết chặt điện thoại trong tay, khóe miệng anh thoáng cong lên. Mặc Lộ Túc đã xem thường sức ảnh hưởng của mình rồi, chỉ cần là anh ta nói ra, Lan Hinh chắc chắn sẽ bị kích động, cho nên kế hoạch có thể tiếp tục tiến hành.
Sở Ninh Dực đặt điện thoại xuống, đưa tay ra vuốt ve gáy của Thủy An Lạc. Vốn dĩ kế hoạch của anh không phải thế này, nhưng rõ ràng việc Thủy An Lạc bị thương sẽ khiến chuyện tóm được Lan Hinh càng dễ dàng hơn.
Bởi vì một Lan Hinh như thế càng dễ ra tay.
"Thủy An Lạc, khi nào thì em mới có thể ngốc ngốc một chút để anh bảo vệ em đây?" Sở Ninh Dực bất lực nói.
"Lần sau, tuyệt đối là lần sau." Thủy An Lạc bỗng run lên, cô mở miệng nói, nhưng đầu thì đau như muốn nổ tung.
Sở Ninh Dực đè lại bả vai đang định nhổm lên của cô, "Làm cái gì thế?"
"Đau quá à."
"Đáng đời em." Sở Ninh Dực lạnh lùng lên tiếng nhưng lại cẩn thận điều chỉnh tốc độ truyền thuốc giảm đau cho cô.
"Nhưng mà nằm xuống khó chịu lắm." Gương mặt trái xoan của Thủy An Lạc đè lên chiếc gối toàn mùi thuốc khử trùng, buồn bực phàn nàn.
Sở Ninh Dực thấy cô vẫn còn tâm trạng để ý đến chuyện có thoải mái hay không liền biết những gì bác sĩ nói là thật, chẳng qua trông thì nghiêm trọng thôi.
"Sao lúc lăn xuống bậc thang thì không thấy khó chịu đi?" Giọng nói của Sở Ninh lại càng lạnh hơn.
"Em đâu có cố tình ngã xuống đâu. Anh nghĩ em là Viên Giai Di chắc, không đâu tự dưng đi hành hạ bản thân cầu xin thương hại à? Là cô ta ngáng chân em đấy chứ. Em cũng đâu phải là anh đâu mà có thể lấy lại thăng bằng ngay được. Em có thể kéo cô ta cùng ngã xuống đã là tốt lắm rồi." Thủy An Lạc hầm hừ, lại hít vào một hơi thật mạnh, ôi tía má ơi, đau chết đi được.
Nhưng mà nghĩ đến trước khi mình ngã xuống còn kéo theo ai đó, Thủy An Lạc hơi hơi động đậy cái đầu, giọng nói còn kèm theo vài phần mong chờ: "Thế nào, có phải cô ta bị thương còn nặng hơn em không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...