Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Sở Ninh Dực chẳng thèm quan tâm đến việc cô ta kêu gào, anh cúi đầu nhìn Thủy An Lạc: "Đi thay quần áo đi, anh đưa em tới chỗ này."
Thủy An Lạc vẫn còn đang ngây người chìm đắm trong sự kinh hoàng đối với quá khứ hoành tráng của Trần Thiến Đồng, thấy Sở Ninh Dực nói vậy cô liền vội vàng đi tới giường của mình lấy quần áo rồi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Ánh mắt Sở Ninh Dực rơi vào Tân Nhạc còn đang đứng cạnh giường. Cô ta lập tức cúi gằm xuống như thể là bị giật mình.
Còn ánh mắt của Kiều Nhã Nguyễn thì lướt qua lướt lại giữa Sở Ninh Dực và hai người bạn cùng phòng của mình, cuối cùng khóe miệng cô hơi nhếch lên. Sở tổng hôm nay tới đây để trả thù đấy hả? E là chuyện gì anh cũng điều tra rõ hết cả rồi nhỉ.
Thủy An Lạc thay đồ xong bước ra, cô đặt quần áo ngủ của mình lên giường rồi chạy đến bên cạnh Sở Ninh Dực: "Đi thôi."
Bàn tay Sở Ninh Dực lại một lần nữa bám dính trên eo của cô rồi ôm cô đi ra ngoài, có điều lúc bước đến cửa thì Sở Ninh Dực lại quay đầu lại nhìn cô gái sắc mặt tái nhợt đang đứng ở phía bên kia.
"Còn nữa, bản thân mình đã là rẻ rách thì nhớ giấu đi rồi vá cho kỹ lại, đừng có gào lên để cả thế giới này biết cô là đồ rẻ rách như thế nào. "
Sở Ninh Dực nói xong liền ôm lấy Thủy An Lạc còn đang sửng sốt đi ra ngoài.
Trong lòng Kiều Nhã Nguyễn thầm chửi bậy một câu. Cho tới bây giờ cô nàng mới biết hóa ra Sở Ninh Dực có thể nói nhiều như thế, hơn nữa phun châu nhả ngọc, từng lời đều có thể lấy được mạng của kẻ khác.
Kiều Nhã Nguyễn có chút thông cảm nhìn Trần Thiến Đồng đang đứng một bên, e là nhà trường sắp gọi cô ta lên để nói chuyện rồi.
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực kéo xuống lầu. Lúc cô đang cài dây an toàn thì Sở Ninh Dực cũng bước lên xe. Cô liền hỏi: "Sao anh biết?" Thủy An Lạc còn chưa nói xong đã được Sở Ninh Dực đánh mắt ra hiệu bảo cô nhìn vào cái túi da để phía trước.
Thủy An Lạc chớp chớp mắt, lúc anh đang lái xe thì cô với tay lấy tập tài liệu rồi mở ra xem. Cô thấy một tấm ảnh và mấy tờ đơn gì đó của bệnh viện.
Thủy An Lạc rút ra, trong tấm ảnh có một cô gái trang điểm diêm dúa đứng giữa mấy người đàn ông, mặc dù cô gái này trang điểm cực kỳ đậm nhưng Thủy An Lạc vừa nhìn đã có thể nhận ra đây chính là Trần Thiến Đồng.
"Tối qua anh bảo chú Sở đi điều tra." Từ lúc Thủy An Lạc bắt đầu kể cho anh nghe về chuyện của Kiều Nhã Nguyễn thì anh đã nghĩ vấn đề này có lẽ là ở mấy người bạn cùng phòng của cô, chỉ là không ngờ lại điều tra ra được chuyện bất ngờ thế này.
Thủy An Lạc nhìn lướt qua mấy tờ đơn kia rồi đem tấm ảnh bỏ về chỗ cũ.
Vậy ra, hôm nay Sở tổng tới đây, nguyên nhân chủ yếu là vì muốn trút giận cho cô hả?
Cảm giác ấm áp dâng lên trong trái tim. Ý của cô khi kể chuyện xưa chỉ là muốn anh biết Lão Phật Gia đã làm những gì cho cô, nhưng không ngờ trọng điểm của anh lại vẫn rơi vào mình.
"Nếu không hợp nhau sao vẫn ở chung một phòng trọ?" Sở Ninh Dực cau mày hỏi.
Thủy An Lạc đem tập tài liệu đặt về chỗ cũ rồi hơi nghiêng đầu nói: "Lão Phật Gia nói, người mạnh mẽ rất cần đối thủ, nếu không thì cô đơn lắm."
Động tác lái xe của Sở Ninh Dực hơi khựng lại, một giây sau thì thì trở về bình thường. Kiều Nhã Nguyễn như thế lại khiến anh muốn nhìn xem, đến cuối cùng cô nàng với Phong Phong sẽ đi đến bước đường nào?
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực lái xe ra khỏi trường học thì tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"
Sở Ninh Dực nhìn khuôn mặt nghiêng của cô rồi đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của ai kia: "Bán em."
"Hừ, anh cứ thử bán em xem!" Thủy An Lạc gạt tay anh ra, hầm hè nói.
"Nói cũng đúng, bán em rồi anh còn phải bù tiền nữa!" Sở Ninh Dực cười khẽ nói.
Thủy An Lạc bắn một ánh mắt sắc như dao qua chỗ anh. Nhưng đáng tiếc cái liếc mắt này chả có xi nhê gì với Sở Ninh Dực cả, đối với anh mà nói thì cái liếc mắt kia giống ánh mắt ấm ức, giận lẫy hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...