Sở Ninh Dực nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thủy An Lạc và lần thứ hai xác nhận bản chất ngu xuẩn của Thủy An Kiều, xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ với cô ta rồi.
Thủy An Lạc đột nhiên thay đổi thái độ khiến Thủy An Kiều sợ hãi, chuyện xảy ra lần trước nhanh chóng hiện ra trong đầu cô ta, khiến cô ta che má mình lại theo bản năng.
"Tóm lại, anh Ninh Dực, anh cứ chờ đó mà bị nó lừa đi." Thủy An Kiều ra sức giậm chân, sau đó rời khỏi căn phòng.
Cô ta vừa đi thì Sở Ninh Dực lập tức bỏ tay Thủy An Lạc ra.
Thủy An Lạc chớp mắt, anh ta làm vậy là để cho Thủy An Kiều trông thấy sao? Mấy phim thần tượng giờ hay có kiểu nam chính rõ ràng thích người ta, nhưng lại cứ dùng một cô gái khác đến để khiêu khích người đó. Thế nên, Sở tổng đại nhân rốt cuộc là anh thích bao nhiêu người thế, Thủy An Lạc giật giật khóe miệng nghĩ.
"Không đúng, Thủy An Kiều sao lại thành ra thế này, hồi trước trông ngoan thế hóa ra đều là giả bộ à? Mất công trước kia mẹ còn nghĩ nó rất ngoan ngoãn hiểu chuyện cơ đấy!" Hà Tiêu Nhiên bực bội nói.
Thủy An Lạc bỗng nhiên hiểu ra, sau đó cúi đầu nhìn Sở Ninh Dực đang buồn chán lôi sách ra đọc. Sở tổng, anh đúng là thần, đi một bước cũng không quên tính toán người khác.
Lần này, Hà Tiêu Nhiên đã hoàn toàn hết hy vọng. Bà tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện để một thằng đàn ông về làm vợ con trai mình. Mà, tìm một người phụ nữ khác cho con trai, nếu như người đó cũng trước sau bất nhất như Thủy An Kiều vậy lại càng mệt não hơn. Nhìn trước nhìn sau cũng chỉ có mình Thủy An Lạc tương đối phù hợp, tuy là con bé khá mềm yếu, dễ bắt nạt nhưng được cái tử tế, trước sau như một.
"Lạc Lạc, Ninh Dực giao cho cô chăm sóc vậy, đừng có mắc "thêm" sai sót gì nữa đấy." Hà Tiêu Nhiên cố tình thêm chữ "thêm" vào, sau đó liền cùng người chồng vẫn im lặng từ nãy đến giờ rời khỏi phòng bệnh.
"Chậc chậc chậc, tôi bảo này, Sở tổng, anh ghét người ta đến mức này cơ à? Còn dùng loại mưu kế nhỏ nhen như vậy, khiến người ta không thể giả bộ làm người tốt trước mặt mẹ anh được nữa rồi." Thủy An Lạc tỏ vẻ thương xót cho Thủy An Kiều.
"Cho dù có tính toán, tôi cũng không cần phải tự làm khó mình mà đi thương xót cho cô ta đâu." Sở Ninh Dực không buồn ngẩng đầu, vẫn lạnh nhạt đọc sách.
Ờ... Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn trần nhà.
"Thấy cô ta như vậy đúng là đã lắm." Thủy An Lạc gật đầu một cách hiển nhiên.
"Nhưng mà việc gì anh phải làm khó cô ta như thế?"
Sở Ninh Dực tiếp tục "hừ" lạnh một tiếng.
Thủy An Lạc quay lưng lại rồi trợn mắt lên, biết hừ lạnh thì giỏi lắm à, cô còn biết trợn mắt đây này.
Sở Ninh Dực chỉ bị rạn xương chân nhẹ, tuy không cần nằm viện nhưng Thủy An Lạc muốn chỉnh anh nên nói: "Sở tổng, anh xem, mama đại nhân của anh bảo tôi chăm nom cho anh. Mà, vừa hay tôi lại làm ở bệnh viện này, không bằng anh hãy hạ mình ở lại đây mấy ngày đi được không?"
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cặp mắt đầy vẻ nịnh nọt lại mang theo chút ánh sáng lấp lánh của cô, lại "hừ" thêm một tiếng.
Thủy An Lạc chớp mắt, hừ là có ý gì? Có đồng ý hay là không, nói rõ một câu xem nào.
"Bác sĩ Thủy, bác sĩ Lâm đang tìm cô đấy, cô mau qua đi." Một y tá đứng ở cửa trừng mắt nói.
Thủy An Lạc liếc mắt nhìn vị trí của cô ta, hay lắm, vị trí này tốt thật đấy, chắc cô ta tưởng Sở Ninh Dực không nhìn thấy cô ta nên mới dám trừng mắt nhìn cô như vậy chứ gì.
"Sở tổng, vậy tôi đi làm việc nhé?" Thủy An Lạc cười tủm tỉm chờ anh đáp lại, mãi cho đến khi Sở Ninh Dực không nặng không nhẹ "hừ" thêm một tiếng nữa, Thủy An Lạc mới "yeah" một tiếng rồi tung tăng chạy mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...