Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Đèn xanh một lần nữa vụt sáng, Sở Ninh Dực phóng xe đi.

Tiếng gió thổi xen qua cửa kính, Thủy An Lạc cúi đầu đan chặt ngón tay vào nhau, gò má hơi cúi xuống không còn chút huyết sắc nào.

Anh nói, Thủy An Lạc, em nợ anh một lời giải thích.

Thủy An Lạc biết, cho dù cô có làm gì cũng không thể giấu nổi anh, nhưng cô không ngờ lại nhanh chóng bị anh phát hiện ra như vậy.

Bầu không khí trong xe vô cùng căng thẳng, căng thẳng đến mức khiến Thủy An Lạc gần như hít thở không thông.

Cô khẽ ngẩng đầu, nhìn gương mặt cương nghị của anh, mấy lần định hé miệng nhưng không tài nào phát ra được âm thanh.

Sở Ninh Dực lái xe thẳng đến ngoại thành chứ không trở về nhà.


Thủy An Lạc thấy anh mở cửa xuống xe, không hề quay đầu lại mà đi thẳng về phía bờ biển.

Móng tay lần thứ hai đâm vào lòng bàn tay, đau nhói.

Sau một lát, Thủy An Lạc đưa tay ra mở cửa xe, bước từng bước về phía bóng lưng cao ngất kia.

Bóng lưng mà cô từng dốc lòng muốn gần gũi.

Nhưng vất vả lắm cô mới tới gần được, lại để chính mình vươn tay đẩy ra.

Cô phải giải thích với anh thế nào đây, bởi vì muốn sống, cho nên mới ra tay trước, diệt trừ kẻ muốn hại mình?

Chuyện đó có khác gì một kẻ mang tội giết người đâu?

Thủy An Lạc thất thểu bước về phía Sở Ninh Dực, khản giọng nói: "Em..."

"Thủy An Lạc, rốt cuộc trong lòng em anh là cái gì?" Giọng nói của Sở Ninh Dực bỗng vang lên, ngay sau đó bả vai Thủy An Lạc liền truyền đến một cơn đau thấu xương.

Đó là cảm giác bị bàn tay cứng như thép của anh siết lấy.

Ánh mắt Sở Ninh Dực đỏ ngầu, toàn thân bị nỗi tức giận vây quanh, chỉ là không biết ngọn lửa phẫn nộ này là do những gì cô làm, hay là bởi vì không được cô tin tưởng.

Thủy An Lạc không dám ngẩng đầu, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ ngầu của anh.


"Em muốn sống, em chỉ muốn sống." Thủy An Lạc tựa như bị dồn đến tuyệt cảnh, lại như bị anh siết đến đau đớn đến tột cùng nên mới lớn tiếng gào lên.

Thủy An Lạc kêu xong, giọng cô trôi theo tiếng sóng biển ngày một xa.

Thân thể Sở Ninh Dực nháy mắt cừng đờ, lực đạo trên tay không tự chủ được mà lơi lỏng dần.

Không còn sự kìm giữ của anh, Thủy An Lạc ngồi phịch xuống đất, gương mặt không còn chút huyết sắc đầy nước mắt, "Sở Ninh Dực, em không muốn chết lần nữa, em sợ. Anh có biết lúc em ngã xuống đó đau đến thế nào không? Anh biết cảm giác một giây nữa mình sẽ chết đó giày vò em bao lâu không? Anh biết trước khi bị ngất xỉu lên đến bờ em đã sợ đến thế nào không?" Mỗi câu mỗi chữ của Thủy An Lạc đều ra sức gào thét.

Lúc nãy Sở Ninh Dực hỏi cô "Vẫn sợ à?".

Cô sợ chứ, làm sao cô có thể không sợ cho được?

Thân thể Sở Ninh Dực khẽ run lên, anh cúi đầu nhìn cô gái đang phủ phục dưới đất.

"Anh có biết lúc em đau đớn, em đã nghĩ gì không? Em muốn sống, em chỉ muốn được sống, em chỉ muốn sống thôi cũng là sai ư?" Thủy An Lạc gào lớn.


"Cho nên, cuộc gọi đó là em cố tình, em cố tình muốn đánh động đến kẻ kia?"

"Đúng, là em cố tình." Thủy An Lạc nói, lảo đảo đứng dậy, cuối cùng vẫn phải vịn vào tay Sở Ninh Dực mới đứng dậy nổi, "Bởi vì em muốn biết, kẻ hại em rốt cuộc có mấy người? Bởi vì em muốn biết, Lâm Thiến Thần có phải một trong số chúng không?" Thủy An Lạc khản giọng nói, "Em đã cho cô ta cơ hội, em đã hỏi cô ta có phải cô ta không, nhưng cô ta muốn bao che cho kẻ kia, chính cô ta không biết hối cải, cho nên cô ta đáng chết, bởi vì nếu cô ta không chết, thì em sẽ chết!"

Thủy An Lạc áp trán lên cánh tay Sở Ninh Dực, tiếng cười ha hả lại trộn lẫn với những vệt nước mắt lạnh lẽo.

"Sở Ninh Dực, em muốn sống, em không muốn chết thêm lần nữa." Thủy An Lạc tựa vào cánh tay anh, đau khổ vô cùng.

Không phải là cô không cứu Lâm Thiến Thần, là cô ta đã nhiều lần không chịu chừa đường sống cho cô.

Âm thanh thê lương phiêu đãng trong không trung, Sở Ninh Dực từ đầu tới cuối vẫn cứng người không đáp lại.

Cô nghĩ, anh đã thấy được sự âm hiểm độc ác của cô rồi, rồi anh sẽ chán ghét cô thôi, đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui