Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Nhưng có to gan đến đâu thì cô cũng không dám tỏ ra chống đối lại Sở Ninh Dực, nên chỉ cúi đầu làm bộ vợ nhỏ bị mắng oan.
Sở Ninh Dực phát hiện mình nói cô bây giờ chẳng khác nào đang đấm vào vải bông. Cô ngốc này bên ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn nhưng chẳng biết trong lòng đang thầm mắng mỏ anh thế nào đâu.
Sở Ninh Dực đỡ Thủy An Lạc qua: "Để anh xem xem bị thương ở đâu nào?"
"Em không muốn qua đó, em không muốn qua đó!" Thủy An Lạc bỗng kêu toáng lên. Cô kéo Sở Ninh Dực ra xa khỏi cái cây còn đang treo xác của con rắn xanh kia.
Sở Ninh Dực cúi đầu lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.
Thủy An Lạc bĩu môi rồi buông tay Sở Ninh Dực ra, thấy anh rút con dao ra, còn con rắn thì rơi bẹp xuống đất, máu của nó chảy ra dính vào những cọng cỏ xanh mướt bên dưới biến thành màu đen thùi lùi.
Thủy An Lạc lại run lên, Sở Ninh Dực đem vết máu trên dao lau sạch sẽ rồi cất đi, sau đó khom người đưa lưng về phía Thủy An Lạc: "Lên đi."
Thủy An Lạc trèo lên lưng anh khẽ nói: "Em cứu được người rồi đấy."
Sở Ninh Dực hừ lạnh: "Thế nên đang oai lắm hả?"
Thủy An Lạc nghe anh hừ lạnh thì nằm bẹp dí trên lưng Sở Ninh Dực không nói nữa. Cô tủi thân lắm chứ, vất vả lắm mới chờ được anh tới thế mà đến rồi không chửi thì cũng mắng, chẳng thèm để ý xem cô có sợ hãi hay không nữa.
Mặc dù trong lòng Thủy An Lạc đang oán giận Sở Ninh Dực, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy cổ anh.
Sở Ninh Dực cõng cô đi lên phía trên núi chứ không phải đi xuống núi.
"Sở Ninh Dực, anh để em xuống đi!" Thủy An Lạc đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền vội vàng vỗ vỗ lên lưng anh. Sau khi Sở Ninh Dực cau mày đặt cô xuống thì Thủy An Lạc mới xắn ống quần dính đầy bùn đất của mình lên, để lộ ra cái bắp chân xanh tím.
Sở Ninh Dực ngồi xổm xuống đất, chân mày lại càng nhíu chặt.
Thủy An Lạc chỉ chỉ vào vết bầm trên chân rồi nói: "Có người ném đá vào chân em nên em mới bị ngã xuống.”
Thủy An Lạc vừa dứt lời, quanh thân Sở Ninh Dực đã tản ra một luồng khí lạnh. Anh đưa tay xoa nhẹ lên vết bầm tím trên chân cô.
"Em nói thật đấy, nhưng em cũng không biết trong mấy vết này thì cái nào mới là cái bị đá ném vào nữa." Thủy An Lạc vội vàng mở miệng nói, như thể sợ Sở Ninh Dực không tin lời mình nói.
Nhưng kẻ kia quá thông minh, vì đất đá sạt lở cho nên nếu cô có thật sự xảy ra chuyện, thì dù có tìm được thi thể của cô thì cũng sẽ không thể nhìn ra được là cô bị hãm hại.
Bàn tay lạnh lẽo của Sở Ninh Dực áp lên bắp chân của cô, ánh mắt anh vẫn lạnh như băng.
Một lát sau, Sở Ninh Dực lại cõng Thủy An Lạc đứng dậy rồi nhàn nhạt nói: "Không có chuyện anh không tin tưởng em, việc này anh sẽ điều tra rõ ràng."
Thủy An Lạc ôm chặt lấy cổ của anh, cô khẽ gật đầu: "Sao anh lại tìm được em?"
"Xuôi theo dòng chảy của chỗ sạt lở, thấy cái khúc cây chắn kia." Sở Ninh Dực vẫn nói bằng cái giọng lạnh lùng như cũ, anh hừ một tiếng: "Không phải Mặc Lộ Túc vẫn bám sát theo em à? Giờ đâu rồi?”
Thủy An Lạc run lên một cái, câu này của Sở Ninh Dực sao nghe chua thế nhỉ?
"Sao anh lại biết đàn anh luôn ở cạnh em chứ?" Thủy An Lạc ôm anh thật chặt, thấp giọng hỏi.
Sở Ninh Dực lại hừ một tiếng.
Thủy An Lạc lại run lên, tiếng hừ này của Sở tổng nghe thế nào cũng thật kỳ cục.
Có điều Sở tổng có thể lần từ cành cây bị gãy kia mà tìm được cô thì cũng chẳng phải là người thường. Nếu là người khác thì đã chạy xuống hết hạ lưu để tìm rồi.
"Em thấy hai người quân nhân bị cuốn trôi đi mất, trông họ cũng chỉ mới tầm mười bảy, mười tám tuổi thôi." Thủy An Lạc khẽ thì thầm bên tai anh.
Cả người Sở Ninh Dực căng lên, anh xốc cô lên một cái rồi tiếp tục đi lên núi, trong thanh âm lộ rõ sự bất đắc dĩ: "Bình thường thôi, đây là thiên tai, đều là những chuyện mà họ phải làm cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...