Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Thủy An Lạc nhắm chặt hai mắt, theo phản xạ nhắm mắt lại để tự trốn tránh nguy hiểm đang cận kề.
Tiếng gió thổi làm giọt nước mưa trên lá cây rơi xuống truyền vào tai cô. Ngay sau đó cô liền cảm nhận được một khuôn ngực ấm áp, một vòng tay vững chãi đang ôm chặt cô vào lòng, còn có... tiếng tim đập rộn ràng!
Thủy An Lạc mở to hai mắt, còn chưa kịp mừng rỡ thì một tràng giận dữ của ai kia đã ập xuống đầu.
"Thủy An Lạc, em thấy thấy cuộc đời này thiếu thốn kích thích quá rồi nên muốn tìm chết hả? Muốn chết sao không nói sớm để con mẹ nó anh bóp chết em ngay từ đầu luôn cho xong!”
Sở Ninh Dực tức giận gào thét, nhưng trong giọng nói lộ rõ sự run rẩy.
Cả người anh dính toàn bùn đất, trông cứ như anh đã lao vào trong trận sạt lở đó vậy.
Thủy An Lạc bị mắng mỏ còn đang ngây người, ngơ ngác nhìn anh. Cảm giác sung sướng bất ngờ trong lòng vừa rồi đã bay đi đâu mất sạch, giờ chỉ còn lại sự tủi thân vô hạn.
Sở Ninh Dực giận dữ mắng mỏ một hồi, sau không chịu được nữa liền ôm chặt lấy Thủy An Lạc. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, mà thôi đừng nói là hôn, nói là cắn xé đi cho nó chính xác.
Trời mới biết tối ngày hôm qua trên đường chạy tới đây anh đã nghĩ đến mấy trăm loại tình huống có thể xảy ra, mà chẳng có tình huống nào là anh có thể chấp nhận được cả.
Lần đầu tiên có chuyện gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của anh, lần đầu tiên Sở Ninh Dực cảm nhận được mùi vị của sự sợ hãi.
Hóa ra, đây chính là cái gọi là bất trắc.
Hóa ra, chuyện ngoài ý muốn lại kinh khủng đến vậy.
Hóa ra, không phải tất cả mọi chuyện trên đời này anh đều có thể khống chế được.
Cô nói: Sở Ninh Dực, sẽ không bao giờ biết được thế nào gọi là bất trắc cả.
Nhưng hiện tại thì anh biết rồi, không ngờ chuyện bất trắc này lại có thể khiến con tim anh như tê liệt như vậy.
Nếu như đây còn không gọi là tình yêu của anh dành cho cô, vậy thì anh cũng không biết trên đời này còn có gì có thể được coi là tình yêu nữa.
Chỉ trong một đêm thôi, nhưng anh lại chưa từng cảm thấy sợ hãi đến vậy bao giờ.
Thủy An Lạc bị anh siết đến toàn thân đều thấy đau đớn, những vết thương trên người vốn bị anh cọ vào đã đau rồi, nhưng giờ thì cả môi cũng đau, chính là do ai kia đang gặm cắn.
Nhưng cô lại chẳng dám động đậy gì, cứ để mặc anh ôm mình, hôn mình như vậy.
"Em..." Thủy An Lạc muốn lên tiếng, cô có thể cảm nhận được sự lo lắng, sợ hãi trong anh.
Thế nên đây coi như là câu trả lời của anh đối với cô sao?
Mọi nỗi sợ của Thủy An Lạc hoàn toàn biến mất, sự xuất hiện của anh chính là liều thuốc an thần dành cho cô.
Vất vả lắm Sở Ninh Dực mới dịu bớt được cảm giác sợ hãi trong lòng. Anh hơi dịch người ra nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng nhem nhuốc, cùng với đôi mắt to tròn vô tội của cô. Lửa giận trong anh dần biến mất, thay vào đó là cảm giác đau lòng.
Sở Ninh Dực dùng bàn tay thô ráp của mình dịu dàng lau đi những vết lấm lem trên khuôn mặt cô. Nhưng mặt anh vẫn cứ sầm xuống: "Em nghĩ mình là siêu nhân chắc? Gì mà thực hiện lý tưởng cao đẹp của cuộc đời. Sao em không lên trời luôn đi hả?"
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, nhỏ giọng lẩm nhẩm: "Em vừa đồng hành với ông trời luôn đấy.”
"Nói cái gì thế hả?” Sở Ninh Dực nhíu chặt lông mày, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.
Thủy An Lạc ngẩng lên, lắc đầu như trống bỏi, cô không biết gì hết nha.
Sở Ninh Dực lại bị cô chọc tức, nhưng mà trông thấy cái bộ dạng đáng thương này thì lại chẳng biết phải nổi giận thế nào. Anh hết cách đành xoay người cô ra hướng khác, để cô đối mặt với cái cây ban nãy.
Thủy An Lạc vừa ngẩng lên nhìn thì lại run bắn người, trông thấy con rắn vừa rồi đã bị dao găm đâm thẳng vào chỗ hiểm rồi găm luôn trên cây, cái thân dài đuột của nó giờ đang rũ xuống.
Thủy An Lạc theo phản xạ trốn ra sau lưng Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực kéo tay cô lại không cho cô tránh, giọng nói lành lạnh lại cất lên: "Không phải là em muốn thực hiện lý tưởng sống cao đẹp, hướng tới đỉnh cao cuộc đời đấy sao?"
Chắc vì giờ cũng không còn sợ gì nữa nên Thủy An Lạc chỉ cúi đầu bực bội nghĩ: Đồ nhỏ mọn, cứ nhai đi nhai lại câu đó thì có gì hay chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...