Chuyện này trước kia Kiểu Vi Nhã từng nói qua với cô, cho nên Sở Lạc Nhất cũng chẳng tò mò lắm.
“Có điều bọn họ vẫn chưa biết tiển này từ đầu mà tới thôi.” Sở Lạc Nhất mở miệng nói.
Doanh trưởng gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
“Vậy anh đi về trước, chờ Lữ đoàn trưởng Cố về, chúng ta sẽ nói chuyện này tiếp.” Doanh trưởng nói, xoa xoa đầu Tiểu Quỷ Quỷ, sau đó đứng dậy đi về.
Tiểu Quỷ Quỷ cười híp mắt chào tạm biệt, sau đó tiếp tục chơi đồ chơi.
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn con trai, nghĩ một lúc liền gọi điện cho Kiều Vị Nhã.
Lúc Kiều Vi Nhã nghe điện thoại, cổ còn đang cắm chốt một ngôi sao mới nổi. Mà lúc đó, Sở Lạc Duy đang ngồi trong xe chờ cô nàng đang núp trong bụi cỏ kia.
Vốn là thứ bảy, hai người hẹn nhau đi xem phim, kết quả không biết cô nhóc này lấy được tin đồn ở đầu, nói có một đạo diễn đang chơi trò quy tắc ngầm với một tiểu hoa đán, khăng khăng đòi đi xem bằng được, cô nàng muốn trở thành người kế thừa của vị Vỹ nào đó tại giới giải trí này đây mà.
Kiều Vi Nhã nghe thấy tiếng chuông điện thoại liền kinh ngạc, vội vàng ấn nghe, “Tổ tông của tôi ơi, chị gọi điện vào lúc này là định dọa chết em à?”
“Em lại đang làm chuyện xấu xa gì thế?” Sở Lạc Nhất nhướng mày hỏi.
Kiều Vị Nhã lại ngồi thụp xuống bụi cỏ, nhìn xe của đạo diễn kia đi vào, vội vàng kẹp điện thoại bằng cổ, vừa nhanh chóng chụp ảnh vừa nói, “Đang bắt gian, nhanh, có gì thì nói đi.”
“Sao anh chị không cẩm túc em đi nhỉ?” Sở Lạc Nhất hung hăng nói.
“Hừ, cái miệng quạ đen của chị, em phải làm người đứng đầu trong giới paparazzi, đừng có đả kích nghề nghiệp của em.” Kiều Vị Nhã nói, lại thấy cô ngôi sao trẻ kia tiến vào. Cô nhanh chóng đứng dậy cười bỉ ổi đi vào theo.
Sở Lạc Duy thấp giọng mắng một tiếng, vội vàng xuống xe đi theo.
“Chị gọi điện cho em làm gì thế?” Kiều Vi Nhã vừa đi vừa mở miệng hỏi.
“Hỏi xem em điều tra tin tức về Tống Kha thế nào rồi?”
“À, chị hỏi chuyện đó hả.” Kiều Vi Nhã nói, thấy người đằng trước đang dè chừng ngoái lại, cổ vội vàng quay đầu lại, sau đó nói: “Chuyện này anh chị đang tra, lát nữa em hỏi lại cho chị nhé.”
Sở Lạc Nhất gật đầu, cuối cùng cũng đồng ý.
“Không đúng, em đang làm cái gì thế, hổn hà hổn hển.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng hỏi.
“Đã bảo chị là đi bắt gian rồi còn gì, đương nhiên phải cẩn thận rồi.” Kiều Vi Nhã nói, lúc quay đầu lại người đầu kia đã vào trong thang máy. Cô hét lên một tiếng, “Khi nào về em sẽ nói chuyện với chị tiếp nhé.” Kiều Vị Nhã nói xong, cạch một tiếng cúp máy, sau đó tiếp tục sự nghiệp theo dõi của cô.
Sở Lạc Nhất nhìn điện thoại đã tắt ngúm, không hiểu vì sao Kiều Vị Nhã lại đam mê sự nghiệp chó săn này như vậy.
Kiều Vi Nhã cúp điện thoại xong, việc đầu tiên là nhanh chóng chạy tới thang máy, muốn xem xem thang dừng lại tầng số mấy.
“Cô gái, xin cô hãy giao lại máy ảnh của cô.” Bất thình lình có hai gã vạm vỡ xuất hiện bên cạnh cô, hơn nữa còn vươn tay muốn giật lấy máy ảnh của cô.
Kiều Vi Nhã giật mình, vội vàng lui lại phía sau một bước, không ngờ lão đạo diễn kia còn chừa lại một chiều như vậy, quả nhiên gừng càng già càng cay.
“Máy ảnh của tôi, tại sao lại phải nộp?” Kiều Vi Nhã ôm chặt lấy máy ảnh của mình, gân cổ nói.
“Cô gái, ngoan ngoãn nộp ra đây, nói xem cô là người của tòa soạn nào, tôi sẽ không làm khó cô nữa.” Gã đạo diễn đáng lý phải lên lầu rồi lúc này đột nhiên lại xuất hiện trước mặt Kiều Vi Nhã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...