Lương Tâm Khiết lại bị ăn cánh cửa vào mặt, tâm tình tệ hại cực kỳ.
Hay nói cách khác, Sở Lạc Nhất nằm ngoài dự đoán của cô ta. Cô ta cứ nghĩ một con bé hai mươi hai tuổi rất dễ đối phó.
Nhưng xem ra Sở Lạc Nhất này cũng là một nhân vật đáng gờm, cô ta phải nghĩ cách cho cẩn thận mới được. Sở Lạc Nhất đóng cửa bước vào nhà, vô cùng buồn bực. Đối tượng buồn bực không phải ai khác ngoài Cố Tử Thành, ai bảo anh không có mắt như thế, dây ngay vào thứ phụ nữ như cô ta.
Cho nên, đến tận giờ cơm tối, bạn nhỏ Quỷ Quỷ cuối cùng cũng ý thức được một điều: Mẹ nhóc đang rất không vui!
Thế là bạn nhỏ vốn đang quậy phá không ăn cơm không dám quậy nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.
Sau đó ngoan ngoãn đi ngủ. Đợi khi Quỷ Quỷ ngủ rồi, Sở Lạc Nhất bước ra ngoài, lại ngửi thấy mùi hoa. Cô khựng lại, vô thức nhìn về phía cửa, thong thả đi ra ngoài.
Nhưng lần này ngoài hương hoa ra còn có cả mùi thuốc lá.
Cố Tử Thành hút thuốc?
Nhận định này khiến Sở Lạc Nhất không vui.
Người nhà họ Sở gần như không hút thuốc, đây là yêu cầu bắt buộc của bác sĩ Thủy An Lạc.
Cho nên những người bên cạnh Sở Lạc Nhất gần như không có ai hút thuốc. Cố Tử Thành lại phá vỡ một kỷ lục nữa của Sở Lạc Nhất.
Khi Sở Lạc Nhất bước tới mở cửa, Cố Tử Thành đang ngồi trước cửa, bên cạnh là bó hoa và đầu lọc thuốc lá vừa hút hết.
Khi Cố Tử Thành nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng dập điếu thuốc trong tay, đứng bật dậy.
“Em vẫn chưa ngủ à?”
Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn đầu lọc trên mặt đất, khóe miệng khẽ cong thành một nụ cười như có như không, “Quân doanh vẫn chưa đủ to hay sao mà anh còn chạy tới đây để em được hút thuốc lá thụ động?”
Cố Tử Thành khựng lại, cúi đầu nhìn đầu lọc trên mặt đất, nhíu mày nói, “Anh thu dọn ngay đây.”
“Thu dọn xong khi nào đi nhớ mang cả rác đi nhé.” Sở Lạc Nhất lạnh lùng nói, rõ ràng anh đang cố ý, tuyệt đối là cố ý!
Cố Tử Thành sờ sờ chóp mũi. Nếu như Sở Lạc Nhất không ra ngoài, anh thật sự không có ý định đi vào, nhưng bây giờ bị cô phát hiện ra rồi, anh cũng không có ý định đi.
Cho nên Cố Tử Thành lách người đi vào nhà, đưa bó hoa trong tay cho Sở Lạc Nhất, “Sau này anh không hút nữa.”
Sở Lạc Nhất ôm lấy bó hoa mà anh đưa, phì cười, sau đó cắm bó hoa vào bình.
“Chiều nay Lương Tâm Khiết tới tìm em.” Sở Lạc Nhất cắm xong hoa, báo với anh một tin tức mà có lẽ anh sẽ không vui vẻ lắm.
Quả nhiên, Cố Tử Thành nghe xong, vẻ mặt cũng thay đổi, “Cô ta đã nói cái gì?”
Sở Lạc Nhất quay đầu nhìn người đàn ông đang bước từng bước rập khuôn theo mình, “Trong vấn đề về tác phong và kỷ luật của anh, em là nhân tố tiêu cực rất lớn.”
“Em đừng nghe cô ta nói linh tinh, chuyện này không liên quan gì đến em hết.” Cố Tử Thành nhíu mày nói, “Sau này đừng gặp cô ta nữa.”
“Em đâu thể ngăn cản người ta đến gặp em được, nhưng anh cản trở người ta như vậy là có ý gì?”
“Sao cơ?” Cố Tử Thành hỏi lại như một phản ứng có điều kiện.
Sở Lạc Nhất nghiêm túc quan sát từng động tác nhỏ của anh, dáng vẻ vô tội đó tuyệt đối không phải giả vờ mà được!
Cho nên, cô suýt nữa lọt xuống cái hố mà anh trai cô đào rồi, đúng là không thể xấu xa hơn được nữa!
“Không có gì.” Sở Lạc Nhất cố ý trấn tĩnh lại, che giấu sự thấp thỏm trong lòng. Nhưng Cố Tử Thành đã kịp phản ứng, anh nheo mắt nhìn cô gái đang có ý đồ trốn chạy trước mặt.
“Nói chuyện cho rõ ràng đã, em thật sự không biết tại sao anh không muốn cho em gặp cô ta à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...