Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Kiều Tuệ Hòa ngồi dậy, đẩy luôn tay Thủy An Lạc ra.
"Vì tôi già rồi nên dù là để chuộc tội cũng không nên tới đây hả? Thế nên tôi không đáng được thông cảm chứ gì." Lúc này giọng nói của Kiều Tuệ Hòa có chút gay gắt.
Thủy An Lạc hơi mím môi, hàng chân mày càng nhíu lại chặt hơn.
"Chuyện quá khứ của Sở gia cháu không có quyền xen vào, nhưng cháu không biết bà dựa vào cái gì mà cho rằng cháu sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc đời của Sở Ninh Dực." Thủy An Lạc không hề tỏ ra khiếp sợ, cô nhìn thẳng vào Kiều Tuệ Hòa nói.
"Cô không sợ tôi sẽ dùng thủ đã dùng để đối phó với con gái tôi ép cô rời khỏi Ninh Dực sao?" Kiều Tuệ Hòa cười nhạt.
Thủy An Lạc cười khổ một tiếng, "Sợ chứ, sao cháu có thể không sợ cho được, cũng chính vì sợ cho nên cháu mới từng cãi nhau với Sở Ninh Dực. Nhưng mà anh ấy đã nói, cháu không nên phán xét cách làm của một người bằng lời nói của một người khác." Thủy An Lạc vừa nói vừa ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa: "Thế nên bất kể đàn anh nói gì với cháu thì suy cho cùng trong chuyện của mọi người cháu cũng chỉ là một người ngoài cuộc mà thôi."
"Cô cũng nhìn nhận rõ vấn đề đấy." Kiều Tuệ Hòa lên tiếng, cuối cùng không nhịn được mà ho khan một tiếng.
Thủy An Lạc vỗ nhẹ lên lưng bà: "Viện trưởng Kiều, mai bà về với mọi người trước đi ạ, nếu không sẽ chỉ khiến đám người Sở Ninh Dực lo lắng hơn thôi."
"Lo lắng cho tôi ư, thằng oắt đó còn lâu mới lo lắng cho tôi. Nó không làm tôi tức chết đã may mắn lắm rồi." Kiều Tuệ Hòa vừa nói vừa tiếp tục ho khan.
Thủy An Lạc đi rót nước, thử độ ấm rồi đưa cho Kiều Tuệ Hòa: "Viện trưởng Kiều, cháu nghĩ là bà nên về đi thì hơn."
"Cô không muốn biết về chuyện năm đó à?" Lúc này Kiều Tuệ Hòa trái lại có chút tò mò về Thủy An Lạc, có vẻ như con bé này không giống như những gì bà nghĩ.
Thủy An Lạc lại ngồi xuống bên cạnh Kiều Tuệ Hòa: "Không ạ, vì dù sao thì cháu cũng chỉ là người ngoài thôi."
"Người ngoài?" Kiều Tuệ Hòa uống nước xong thì khá hơn một chút, "Cô không muốn ở bên Ninh Dực sao?"
Thủy An Lạc nhún vai: "Cứ cho là cháu với anh ấy có thể đến được với nhau đi thì đó cũng là chuyện của chúng cháu. Cháu nghĩ cháu không nên hỏi đến quá khứ của bà thì hơn."
“Có vẻ như cô nhìn nhận vấn đề khá thoáng đấy nhỉ, " Kiều Tuệ Hòa vừa nói vừa phất tay, "Được rồi, tôi không sao, cô cứ ra ngoài lo chuyện của cô đi, nhưng tôi vẫn phải nói lại lần nữa, cô muốn vào Sở gia thì không dễ dàng như thế đâu."
Thủy An Lạc đứng dậy, cô hơi bĩu môi rồi phủi bùn đất bám trên người mình: "Viện trưởng Kiều, Sở Ninh Dực sẽ khiến vấn đề không đơn giản này trở nên đơn giản thôi ạ." Thủy An Lạc nói xong liền xoay người rời đi.
"Con nhóc này miệng lưỡi cũng sắc bén đấy." Kiều Tuệ Hòa nói xong lại ho khù khụ.
Sau khi đi ra ngoài, Thủy An Lạc lại quay đầu nhìn về phía Kiều Tuệ Hòa, không biết bà thế nào rồi.
"Này, anh có bị điên không đấy, tôi làm gì thì liên quan quái gì đến anh hả?"
Thủy An Lạc đang mải suy nghĩ chuyện của Kiều Tuệ Hòa thì bỗng lại nghe thấy cái giọng the thé của Kiều Nhã Nguyễn. Cô vội chạy qua xem thế nào, nhưng vừa tới nơi liền trông thấy Kiều Nhã Nguyễn đang giằng co với Phong Phong.
Thủy An Lạc sửng sốt, cô chạy nhanh tới kéo Kiều Nhã Nguyễn ra: "Đồ điên, sao anh lại tới đây?"
"Không phải chuyện của cô." Phong Phong tức giận nói, cứ nghĩ đến cảnh tượng anh ta vừa tới đã trông thấy là anh ta lại muốn phát điên lên, anh ta thẳng tay hất Thủy An Lạc ra.
"Này..." Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong ra rồi chạy tới đỡ Thủy An Lạc dậy, thấy bạn mình không sao mới ngẩng đầu nhìn về phía Phong Phong, "Họ Phong kia, con mẹ nó anh bị điên đấy hả!"
"Kiều Nhã Nguyễn, đây là nơi thế nào mà cô dám tới hả, có phải ở đâu cô cũng dám đi có đúng không!" Lửa giận của Phong Phong xem chừng không kém cơn mưa bão ngoài kia chút nào.
Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn, rồi lại nhìn Phong Phong, cuối cùng cô khẽ nói thầm với Kiều Nhã Nguyễn: "Mày không cho tao gọi điện cho Sở Ninh Dực chắc không phải vì không muốn cho anh ta biết đấy chứ?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...