Thế cho nên ngay giây sau đó, vợ của Vương Đại Kiểu lại ầm ĩ lên, bên trong công ty phải gọi là náo nhiệt vô cùng.
Kiều Vi Nhã chậc chậc lưỡi, quả nhiên đúng là một vở kịch hay.
Lúc này, Triệu Hân Hân cũng đã tuyên bố quyết định của cô, đuổi vài nhân viên, còn những người hôm qua lối chuyện nghỉ việc ra dọa Triệu Hân Hân giờ cũng không dám ho he thêm câu nào nữa.
“Xì, hổ không ra uy lại tưởng là hello kitty” Kiều Vi Nhã lên tiếng. Cô lấy lại máy ảnh của mình, nhưng khi nhìn thấy Triệu Hân Hân vẫn mãi chỉ huy nãy giờ không khỏi cảm thấy có chút lạ lẫm.
Hoặc có lẽ là vì lúc này cô ấy đã trở nên rất mạnh mẽ rồi.
Phong Phong vốn là diễn viên, mẹ cô lại là quân nhân, thế nên Phong gia không có công ty của riêng mình, hơn nữa cổ còn một cậu em trai, cho nên trước giờ Kiều Vi Nhã sống cũng khá tự tại. Ba cô vào chồng tương lai của cô “đấu” nhau cả một đời, chỉ có một điểm chung duy nhất với nhau chính là luôn để có được tự do.
Thế cho nên, thật ra Kiều Vị Nhã luôn thích làm gì thì làm cái đó. Triệu Hân Hân thì khác, cô phải gánh vác gia đình mình, cho nên chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Kiều Vị Nhã chống cằm nhìn Triệu Hân Hân, thật sự thấy hơi nhớ Triệu Hân Hân ngây thơ trước đây.
Nhưng thế này cũng tốt, cô sẽ không phải lo lắng việc Triệu Hân Hân bị bắt nạt nữa.
Triệu Hân Hân xử lý xong chuyện của công ty, Vương Đại Kiều bị vợ đánh cho sống dở chết dở rồi bị cảnh sát lôi đi. Triệu Hân Hân cảm thấy rất hài lòng với kết quả này. Nhưng vì nguyên khí của công ty bị tổn hại nghiêm trọng cho nên những việc sau này cố lại càng phải cố gắng nhiều hơn để giải quyết.
Hai người vào một nhà hàng dưới tầng một, Kiều Vi Nhã đặt máy ảnh sang một bên rồi nhìn Triệu Hân Hân đang diện bộ công sở, “Tớ cảm thấy cậu thế này lạ lẫm quá.”
“Haiz, hết cách rồi, cũng có phải là cậu đâu, cậu có một ông chồng giỏi giang thế cơ mà.” Triệu Hân Hân nói xong liền gọi vài món lên, sau đó đưa thực đơn cho Kiều Vị Nhã.
Đúng là Sở Lạc Duy giỏi đến mức biến thái, nhưng mà...
“Anh Sở Vi cũng được mà, sao cậu không nghĩ tới việc thu anh ấy vào túi mình, như vậy cậu sẽ không phải mệt mỏi quá mức nữa.” Kiều Vị Nhã tươi cười đáp.
Triệu Hân Hân giật lấy thực đơn giao cho phục vụ, “Cậu đừng ăn nữa, lắm lời quá thể. Ông bác hai nhà cậu không tiêu thụ được à mà phải chào hàng như thế? Không thể nào, đẹp trai, có năng lực làm gì có chuyện không ai muốn? Cái cổ Cam Đình Đình đó không phải vẫn luôn trông ngóng đấy sao?”
“Chậc chậc chậc, mùi giấm này nồng quá, cách mười tám nghìn dặm và vẫn ngửi thấy được.” Kiều Vị Nhã cũng không để ý để cô bạn gọi món, “Tớ nói thật mà, giờ cậu theo đuổi anh ấy có khi anh ấy lại rung động thì sao?”
“Cảm ơn, nhưng chị đây không rung động nữa rồi.” Triệu Hân Hân nói xong ngẩng lên liền trông thấy Sở Vi không biết đã đến từ lúc nào đang đứng cách họ không xa.
Sở Vi muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa tới xem cố đã xử lý mọi chuyện thế nào rồi, nhưng không ngờ lại nghe thấy cô nói như vậy.
Triệu Hân Hân cũng không ngại chuyện bị anh nghe thấy, ngược lại còn dựa vào ghế nhìn anh, “Sở tổng đi ngang qua à?”
“Khụ khụ...” Kiều Vi Nhã còn chưa nuốt hết nước đã bị nghẹn, quay lại thì đấy Sở Vi đã đi tới.
Sở Vi đi tới bên cạnh Kiều Vi Nhã, ngồi luôn xuống cạnh cô, “Cậu Hai bảo anh đưa em qua đó, cậu ấy đang bận.
Ý là: Tuyệt đối không phải anh đến để xem cô gái kia đầu, người ta cũng đâu có cần anh.
Kiều Vi Nhã: “...”
Hai người này thật sự khiến người ta có cảm giác chỗ nào đó thật đau đớn, hay là cô không có chỗ đó nhỉ.
Cô cảm thấy cô buộc phải nhượng bộ một chút, để hai người này ở riêng với nhau thì hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...