Sở Vi hít thở sâu, dần bình ổn lại cảm xúc của mình. Cô gái đó muốn tìm chết vậy thì cứ để cố đi chết đi, không liên quan gì đến anh hết.
“Họp” Sở Vị nói rồi cầm văn kiện lên đi thẳng ra ngoài.
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Triệu Hân Hân, Vương Đại Kiểu đang kiêu căng ngồi đó, chờ Triệu Hân Hân lên tiếng xin lỗi mình.
Triệu Hân Hân đứng bên cạnh Vương Đại Kiều, nhận lấy cốc nước An Quả Nhi đưa tới, đặt xuống bên cạnh ông ta.
“Chú Vương, chuyện hôm qua là do cháu còn trẻ tuổi bồng bột chưa hiểu chuyện, vẫn mong chủ Vương có thể rộng lượng bỏ qua cho” Triệu Hân Hân cúi xuống, nói năng rất biết điều.
“Trong công ty này, cô phải biết ai là người cô có thể chọc vào còn ai là không chứ?” Vương Đại Kiêu ngạo mạn nói.
Triệu Hân Hân nhếch môi, sau đó lại nhận lấy tập văn kiện mà An Quả Nhi đưa tới, “Chú Vương, nếu chú đã không để ý đến chuyện ngày hôm qua nữa, vậy chúng ta cũng nói về chuyện này đi, chú cũng đã tiếp quản phòng kế hoạch gần mười năm nay rồi, chúng ta không nói xa, chỉ nói tới ba năm trở lại đây thôi, chú có thể giải thích một chút về phí nhà hàng hơn một nghìn vạn trên này là sao được không?” Triệu Hân Hân nói tới đây liền vứt đồng hóa đơn ra trước mặt Vương Đại Kiều.
Mặt Vương Đại Kiểu bỗng tái dại. Ông ta trợn trừng mắt nhìn Triệu Hân Hân, “Mày, mày có ý gì? Mày dám bảo tao tham ô?”
“Chú Vương, chú bình tĩnh lại một chút, cháu có nói chú tham ô đầu, cháu chỉ cảm thấy phòng marketing làm ăn chán đời quá, sao chuyện gì cũng để cho phòng kế hoạch làm hết thế này chứ, phải không chú?” Triệu Hân Hân nhàn nhạt nói, cô dựa vào sofa nhìn gương mặt bắt đầu trở nên trắng bệch của Vương Đại Kiều.
“Mày, mày thì biết cái gì? Một công ty...”
“Phải, chú Vương, chính vì cháu chẳng biết gì cả cho nên mới muốn làm rõ chuyện này. Thư ký An, cô mời trưởng phòng marketing tới đây để tôi giúp chú Vương hỏi xem phòng marketing bọn họ chỉ đến để ăn cơm thổi đúng không? Chuyện mời khách hàng ăn cơm mà cũng phải để chú Vương đi làm thế này? Lúc Triệu Hân Hân nói câu này vẫn nhìn Vương Đại Kiều.
An Quả Nhi cười tít mắt gật đầu, sau đó lập tức chạy đi.
“Chờ, chờ một chút đã.” Vương Đại Kiều cuống cuồng thốt lên.
Triệu Hân Hân nhếch miệng cười lạnh, bảo An Quả Nhi quay lại, cô không tin không khống chế được người đàn ông này.
Vương Đại Kiều hơi rũ mắt, trong mắt ánh lên vẻ tàn độc nhưng thu lại rất nhanh.
Sau khi Vương Đại Kiều vào phòng Tổng giám đốc nửa tiếng, đi ra lại như đổi hẳn hướng gió, cứ khen năng lực của Triệu Hân Hân không ngớt, còn an ủi cả những người hôm qua đòi bỏ đi theo ông ta nữa.
Triệu Hân Hân ở trong văn phòng nghe lời trần thuật lại của An Quả Nhi, khóe miệng cố nhếch lên, cô cũng không phải kẻ không thể thắng trận mà.
Thế nên cả ngày hôm đó Triệu Hân Hân đều vui vẻ vô cùng, thậm chí sau khi tan làm về nhà cô còn nấu cả bữa tối, muốn khoe với Sở Vi chuyện này.
Triệu Hân Hân nghe thấy tiếng mở cửa vội chạy ra, “Cậu về rồi à, tôi kể cậu nghe...” Triệu Hân Hân còn chưa nói ra chuyện muốn khoe đã bị ánh mắt lạnh như băng của Sở Vị chặn lại.
Sở Vi lạnh nhạt liếc có một cái, không nói không rằng chỉ thay dép rồi đi thẳng về phòng mình.
Triệu Hân Hân nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại và cả tiếng vang rung nhà kia.
“Hung dữ cái gì chứ, tôi có trêu vào cậu đâu” Triệu Hân Hân cười giễu, cuối cùng quyết định quay lại chiếc bàn đầy đồ ăn của mình, “Không ăn thì thôi, chị đây tự ăn không được chắc?”
Sở Vi quay về phòng mình, nhìn qua tin nhắn trên điện thoại, lại nhìn ra ngoài, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...