Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Kiều Vi Nhã thở dài, đây là một sự chờ đợi không có mục tiêu, không ai biết kết quả của việc chờ đợi này sẽ là gì.
Sở Lạc Nhất dỗ con trai ngủ trưa rồi cẩn thận đi ra ngoài, sau đó dựa người vào lan can nhìn cảnh vật bên dưới.
[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Chị nghe nói tuần sau Hân Mập về rồi hả, anh Sở Vi có biết không?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Biết chứ, nhưng em còn đang nghĩ cách để anh ấy đi đón Hân Mập đây.]
[Bánh Bao Đâu là một tiên nữ: Chị thấy chuyện này hơi khó, em nghĩ sao?]
[Tiểu Bất Điểm là nữ vương: Kiểu gì cũng có cách thôi, yên tâm đi. Ấy, Cam Đình Đình tới rồi, em phải đi xem trò vui cái đã!]
Kiều Vi Nhã nói rồi vội vàng nhìn về phía cửa hội trường.
Hôm nay Cam Đình Đình mặc một chiếc váy màu hồng phấn, rõ ràng mới hai mươi mốt tuổi nhưng lại cố tạo ra một cảm giác thành thục, trưởng thành.
Ừm, vì Sở Vi!
Cam Đình Đình giẫm giày cao gót của mình tiến lên. Cô ở trường học làm trợ giảng suốt ba năm nay, tất cả mọi người đều biết cô nàng ở đây là vì Sở Vi.
Nhưng mọi người cũng biết Sở Vi chẳng hề thích cô.
Cam Đình Đình đâu phải chỉ tỏ tình công khai một lần. Sở Vi cũng đâu chỉ công khai từ chối có một lần. Nhưng cả hai người này dường như đều không coi lời nói của đối phương là thật mà cứ dây dưa với nhau như vậy mãi.
Sự xuất hiện của Cam Đình Đình khiến tất cả mọi người nhìn sang, xem đi, trò vui lại sắp bắt đầu rồi.
Sở Lạc Duy nói xong liền đi xuống, thế nhưng cậu không quay về khoa Kinh tế mà đi thẳng đến bên cạnh Kiều Vi Nhã, nói: “Công ty còn có việc, phải đi trước đây, lát nữa bên kia phát bằng tốt nghiệp với giấy chứng nhận, cậu qua lấy giúp tôi nhé.”
Kiều Vi Nhã gật đầu. Cô biết gần đây Sở Lạc Duy rất bận rộn. Hiện giờ Sở Thị đang trên đà đưa ra thị trường quốc tế, so với thời của Sở Ninh Dực thì đã vươn lên hẳn một tầng cao mới rồi.
“Đưa chứng minh thư cho tôi.” Kiều Vi Nhã cũng biết việc muốn nhận bằng tốt nghiệp hộ thì phải có mấy thứ như chứng minh thư.
Sở Lạc Duy nhướng mày: “Cậu chính là chứng minh thư rồi, trong khoa Kinh tế này còn có ai không biết cậu sao.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Sở Lạc Duy chẳng thèm quan tâm đến âm thanh hít ngược một hơi của đám người xung quanh mà khẽ hôn lên môi của cô một cái, sau đó thì xoay người đi mất.
“Sở Vi! Đi!” Sở Lạc Duy lớn tiếng gọi.
Sở Vi lập tức đi theo, tỏ ý đã nghe thấy lời cậu gọi rồi.
Cam Đình Đình tức đến giậm chân ở phía sau, lần nào Sở Lạc Duy cũng giúp Sở Vi cả, tức chết đi được.
Kiều Vi Nhã cũng đứng dậy đi theo. Cam Đình Đình ra tới cửa thì bị Kiều Vi Nhã đuổi kịp.
“Cô giáo Cam thật đúng là kiên trì quá đấy.” Kiều Vi Nhã cười híp mắt nói.
Cam Đình Đình nhíu mày: “Sao cô lại đáng ghét như thế hả?” Cam Đình Đình không phải kẻ ngu mà còn là một thiên tài, cho nên cô ta hoàn toàn có thể cảm nhận được thái độ của Kiều Vi Nhã đối với mình.
“Tôi cũng rất tò mò xem vì sao cô lại có thể kiên trì với một người không thích mình như vậy.” Kiều Vi Nhã chán ghét Cam Đình Đình, vì ngoại trừ lý do vì Triệu Hân Hân ra, phần lớn là vì cô ta gây ra quá nhiều phiền phức cho Sở Vi.
“Anh ấy cũng đâu có thích ai, tại sao tôi lại không thể thích anh ấy chứ?” Cam Đình Đình nhíu mày nói.
“Nhưng mà tự cô cũng từng nói là dù anh ấy đã có người trong lòng thì cô vẫn thích anh ấy còn gì!” Kiều Vi Nhã phản bác một cách bén nhọn.
Cam Đình Đình dừng một chút, trong mắt ánh lên vẻ khó chịu: “Cho tới bây giờ người kia chưa hề xuất hiện!”
“Cũng có thể là sắp rồi đó. Cô Cam này, cô lãng phí nhiều thời gian như vậy có nghĩa lý gì?” Kiều Vi Nhã nhàn nhạt nói.
“Cô có ý gì?” Giọng điệu của Cam Đình Đình càng ngày càng không tốt.
“Ý trên mặt chữ thôi, cô Cam, tôi khuyên cô đừng nên tự rước lấy nhục, dù sao mấy chuyện thế này vẫn phải xem duyên phận.”
Cam Đình Đình híp mắt nhìn Kiều Vi Nhã, phía sau bọn họ là các sinh viên đang biểu diễn văn nghệ: “Không đánh mà thua không phải là tính cách của tôi! Chúng ta chứ chờ đấy mà xem!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...