Khúc nhạc cử hành hôn lễ vang lên, Sư Niệm vẫn đang xem kịch bản, nhưng cô cảm thấy rất kỳ lạ. Hôm nay mọi người trong đoàn làm phim lại biết điều đến bất bình thường, không chỉ huy khắp nơi nữa.
Cảnh bấm máy sẽ bắt đầu từ lúc cô dâu xuất hiện ở cổng vòm hoa. Tại vị trí này, vai diễn của Sư Niệm sẽ được ba mình dẫn vào, bước từng bước về phía chú rể. Đến lúc tiến hành được một nửa buổi hôn lễ, người muốn giết chú rể sẽ bất ngờ xuất hiện.
Sư Niệm căn bản không có lời thoại gì cả, các lời thoại mấu chốt của cô đều nằm ở sau phần hung thủ xuất hiện.
Cho nên vấn đề nằm ở người mục sư kia mới đúng.
“Chị Tám, nước.” Sư Niệm nói, vươn tay ra muốn lấy cốc của mình.
“Nước cái gì mà nước, sắp vào quay rồi kia kìa.” Chị Tám trầm giọng nói, dặn cô chuẩn bị kỹ càng.
Sư Niệm chớp mắt nhìn xung quanh, lại nói: “Đạo diễn cũng đã chuẩn bị xong đâu, chị vội cái gì? Mau lấy cho em cốc nước đi, em khát khô cả cổ rồi.”
Chị Tám: “...”
Con bé ngu ngốc này hết cứu nổi rồi.
“Trang điểm bị lem thì làm sao?”
“Thì vẫn chưa bắt đầu mà? Lại nói, kể cả có bắt đầu, chị nghĩ là kết hôn thật chắc, lúc nào hô cắt mà chẳng được.” Sư Niệm nói xong liền đẩy chị Tám đi rót nước cho cô, “Mau lên, mau lên.”
“Niệm Niệm...”
Sư Niệm còn chưa đẩy được người đi thì bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Cô còn tưởng là mình bị ảo giác nên lập tức quay phắt lại.
Sư Hạ Dương cũng đang mặc quân khục đứng trước cổng vòm hoa, nhìn con gái ở cách đó không xa.
Sư Niệm: “...”
Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều biến mất tại giây phút này, chỉ còn tồn tại gương mặt ba cô và hai chữ “Niệm Niệm” kia.
Sư Niệm đứng ngẩn ra đó nhìn lại, ba cô đang nở một nụ cười rất dịu dàng.
Hôn lễ?
Là hôn lễ không thể hô cắt được.
“Con bé ngốc này, còn không qua đó đi, em thật sự nghĩ là buổi hôn lễ này có thể hô cắt được chắc?” Chị Tám khẽ đẩy cô một cái.
Sư Hạ Dương từ từ đưa tay về phía con gái mình.
Dương Dương, em thấy chưa? Hôm nay, con gái của chúng ta đã đi lấy chồng rồi.
Đứa bé kia ở đó cùng em chắc em sẽ vui hơn đúng không.
Sư Hạ Dương nhìn Sư Niệm, như thể có thể thấy lại được hình ảnh con gái bé nhỏ năm ấy luôn lặng lẽ đi theo mình.
Giờ con gái của họ sắp kết hôn rồi, sắp thật sự thuộc về một người đàn ông khác rồi.
Sư hạ Dương nghĩ vợ anh ở trên trời có thiêng chắc cũng đã có thể yên nghỉ.
Sư Niệm vẫn nhìn chằm chằm ba mình, không khống chế được mà cất từng bước lại gần Sư Hạ Dương.
Tay Sư Hạ Dương rất ấm, xua đi giá lạnh trong lòng bàn tay cô.
Khoảnh khắc Sư Niệm đặt tay vào tay ba mình, cuối cùng cô cũng hoàn hồn lại, “Ba...”
“Ba đưa con đi lấy chồng.” Sư Hạ Dương đáp, để Sư Niệm khoác lấy cánh tay mình rồi mới nói, “Bao năm qua ba đã để con phải chịu thiệt rồi, nhưng chắc sẽ không còn cách nào để bù đắp lại cho con nữa.”
Sư Niệm khẽ cúi đầu, cố gắng để mình không bật khóc. Cô buộc phải nhắc nhở bản thân rằng không thể làm nhòe lớp trang điểm ở mắt được, đây là hôn lễ của cô và Sở Húc Ninh.
Kiều Vi Nhã và một cô ngôi sao khác bước tới đằng sau cô, từ từ tiến vào.
Sau khi Sư Niệm tiến vào cổng vòm, nhìn thấy mọi người xung quanh, ai ai cũng đều là người quen của cô cả.
Đây không phải quay phim, không phải cảnh quay đầu tiên mà là hôn lễ của cô, là điểm xuất phát tiếp theo của cuộc đời cô.
Sư Niệm ngẩng lên nhìn người đàn ông đang cách đó không xa, anh đang đứng đó chờ cô bước từng bước tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...