Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Tại nước Mỹ xa xôi, sau khi Triệu Hân Hân nhận được tin Sở Vi đi coi mắt từ Kiều Vi Nhã thì cũng chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nói một câu như vậy tốt lắm.

Giọng điệu bình thản của cô bạn thân khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy có lẽ cô đã thật sự buông tay, thế nhưng làm bạn tốt với nhau nhiều năm như vậy thì làm sao Kiều Vi Nhã lại không nhìn ra rằng thật tình Triệu Hân Hân vẫn không buông bỏ được, chỉ là đang ép bản thân mình tỏ ra bình thản mà thôi.

“Cậu bây giờ thế nào rồi? Sao không chịu gọi điện video call với tớ!” Kiều Vi Nhã nằm sấp trên cái giường của mình rồi nói một cách oán hận.

“Tớ phải khiến cậu chỉ cần liếc một cái thôi cũng thấy kinh diễm chứ, ngày nào cậu cũng thấy mặt tớ thì còn gì là kinh diễm nữa.” Triệu Hân Hân nói một cách cực kỳ chí lý.

Kiều Vi Nhã bày tỏ cô cạn lời rồi.

“Vậy cậu thật sự mặc kệ anh ấy đấy à, vậy từ nay về sau tớ không báo tin của anh ấy cho cậu nữa nhé?”

“Đừng mà, đừng mà! Tớ đâu có nói là không nghe đâu!” Triệu Hân Hân vội vàng nói.


Kiều Vi Nhã chậc lưỡi: “Chẳng phải diễn giỏi lắm đấy sao?”

Triệu Hân Hân im lặng.

Kiều Vi Nhã không tiếp tục nói về chủ đề này nữa mà chuyển sang một chủ đề khác, ví dụ như cuộc sống bây giờ của cô, ví dụ như chuyện học tập, lân la đến hỏi cả chuyện giảm cân của Triệu Hân Hân nữa.

Mãi cho đến mười hai giờ, khi Kiều Vi Nhã không chịu nổi mà ngủ gà ngủ gật cũng vẫn không hỏi ra được một con số chính xác.

Khai giảng ở cấp đại học thường khá muộn, cho nên phần lớn thời gian Kiều Vi Nhã đều bám đuôi Sở Lạc Duy đến công ty họp, còn về phần Sở Vì vẫn tiếp tục chuỗi ngày xem mắt của mình.

Trong chuyện này Thủy An Lạc vô cùng cố chấp, cố chấp đến mức bất ngờ.

Mà Sở Vi cũng rất phối hợp, phối hợp đến mức bất ngờ.

***

Thành phố B, đại viện quân khu.

Sở Lạc Nhất và Sư Niệm buồn chán liền định vào thành phố mua một cái đàn piano về, cũng vì Sư Niệm muốn mua nó cho Sở Húc Ninh.

Thế nhưng Sư Niệm lại hoàn toàn quên béng việc mình là người nổi tiếng, cho nên hai người họ còn chưa mua được đàn thì đã bị đoàn người vây kín lại, hết cách chỉ còn có thể về nhà.


Sở Lạc Nhất vừa về tới nhà đã nằm thẳng cẳng ra ghế sofa: “Em đã bảo là em tuyệt đối không thể cùng chị đi ra ngoài được rồi mà! Chị nhìn đi, tốt nhất chị cứ đặt mua online rồi để người ta đưa tới cho rồi!”

Sư Niệm cũng nằm dài ra ghế, sau đó đá đá cái chân của Sở Lạc Nhất: “Chị làm sao mà biết được mọi chuyện sẽ như vậy chứ? Ai ngờ ở cái chỗ khỉ ho cò gáy này cũng có nhiều người hâm mộ như vậy!”

“Quan trọng ở chỗ chị là diễn viên đó!” Sở Lạc Nhất nói rồi đột nhiên ngồi dậy: “Chị với anh Húc Ninh xác định là sẽ không ly hôn nữa rồi đúng không?”

“Chắc là vậy.” Sư Niệm cũng không nói một cách chắc chắn, dù sao thì cho đến tận bây giờ Sở Húc Ninh vẫn chưa hề nói với cô mấy câu yêu đương gì đó, thế nhưng đã gặp ba mẹ hai bên rồi thì hẳn là đã xác định.

“Không cầu hôn, không có hôn lễ mà chị cũng chịu à?” Sở Lạc Nhất nói.

“Dù sao cũng tốt hơn việc anh ấy không cưới chị.” Sư Niệm nói một cách đương nhiên.

Sở Lạc Nhất: “...”

Đứa nhỏ này thật sự dễ dàng thỏa mãn quá.


“Chuyện cả đời người chỉ có một lần mà chị cam lòng như vậy sao?” Sở Lạc Nhất hỏi lại lần nữa.

“Cam lòng chứ!” Sư Niệm khẳng định, dường như chẳng có gì mà cô không bỏ được, mưu cầu quá nhiều chỉ là làm khó cho bản thân mình mà thôi.

Sở Lạc Nhất không nói gì.

“Chị đi chọn đàn đã nhé.” Sư Niệm nói rồi đứng dậy đi chọn đàn, hy vọng có thể đưa đến trước hôm sinh nhật của anh.

Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn ai đó đi gọi điện thoại cho ông chủ tiệm bán đàn, hỏi thăm còn chuyên nghiệp hơn cả người bán đàn nữa. Cô gái này quả thật đã yêu Sở Húc Ninh đến chết đi sống lại rồi.

Sau khi Sở Húc Ninh về, Sở Lạc Nhất liền chạy đi tìm anh đẹp trai nhà giàu nhà mình chơi. Nhưng trước khi cô rời đi có gọi Sở Húc Ninh ra ngoài nói mấy câu rồi mới đi hẳn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui