Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Phải tới gần tối Sở Ninh Dực mới tới.
Cố Tỉ Thành cảm thấy sau khi anh đi, chắc chắn ba vợ anh đã làm gì đó với anh rồi, nhưng anh không thể hỏi chuyện này được.
May mà vợ anh vẫn không từ bỏ.
Sở Ninh Dực trông thấy người nằm trên giường, không nhịn được nhíu mày, “Có chút chuyện như vậy mà cũng bị thương?” Vì trong phòng bệnh không có ai khác nên Sở Ninh Dực cũng không vòng vo nữa.
“Là do em khinh suất.” Tuy Cố Tỉ Thành không cảm thấy đây là chút chuyện nhỏ, nhưng nhạc phụ đại nhân đã nói như vậy rồi, anh cũng không dám cãi lại.
Con người Cố Tỉ Thành là vậy đấy, anh mắng tôi thì tôi nhịn. Dù sao thì tôi không phản kháng, anh cũng không thể làm gì tôi.
Thế nên sau khi bị Cố Tỉ Thành nói lại một câu như vậy Sở Ninh Dực bỗng không thấy gì thú vị nữa.
Sở Lạc Nhất cảm thấy, quả nhiên anh đẹp trai nhà giàu của cô vẫn quá lợi hại.
Sở Ninh Dực chỉ bỏ lại một câu bảo Sở Lạc Nhất nhanh chóng về nhà rồi cũng đi về luôn.
Sở Lạc Nhất theo ra đến cửa, thấy Sở Ninh Dực về rồi mới cười tít mắt quay về nhào lên giường, “Không ngờ anh lại có thể bắt được tử huyệt của ba em. Mấy người mà cãi lại ba em với mấy người suốt ngày khúm na khúm núm đều có thể bị ba em mắng cho tới mức sống dở chết dở đấy.
Cố Tỉ Thành cau mày, “Ba anh cũng thế mà, người như thế thì phải có cách trị.”
Đối phó với những người thế này anh đẹp trai nhà giàu cảm thấy khá là tâm đắc. Dù sao thì anh cũng đấu với ba mình từ nhỏ đến giờ, sức chiến đấu tất nhiên phải có rồi.
Sở Lạc Nhất cười khanh khách, cảm thấy anh đẹp trai nhà giàu của mình quá ngầu.
***
Ngày mùng một Tết, phim ký sự về vợ của những người lính được công chiếu. Mới đầu hầu hết người xem đều là fan của Sư Niệm. Bộ phim đồng thời cũng được gửi về quân đội để lưu thành phim giáo dục trong quân đội chiếu cho các chiến sĩ xem, nhắc nhở họ tại sao lại phải đối xử tốt với vợ mình, những gì họ bỏ ra có khi vẫn chưa thể sánh được người vợ của mình ở nhà.
Ngày đầu chiếu phim, tỉ lệ người xem không được tính là quá tốt, đứng vị trí thứ ba. Chuyện này khiến nhân viên của Sở Thị phải miết mồ hồi, mới mùng một Tết đã đều phải tới công ty tăng ca.
Sở Lạc Duy cũng đang tăng ca, lần này có Sở Vi đi cùng. Kiều Vi Nhã phải ở cùng bà ngoại cô.
Sáu giờ chiều, Sở Vi nhìn tỉ lệ người xem vẫn đứng ở vị trí thứ ba thì không khỏi phải quay lại nhìn Sở Lạc Duy, “Tình hình mà cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Năm nay chắc Sở Thị phải nhường vị trí đứng đầu trong dòng phim Tết cho người khác rồi.”
“Không đâu.” Sở Lạc Duy dựa vào bàn nhìn hai bộ phim đứng vị trí thứ nhất và thứ hai, “Phim của họ không có độ thấm sâu, số liệu ngày đầu tiên không thể hiện được điều gì cả.”
“Cậu tự tin vào bộ phim này đến thế sao?” Sơ Vi tò mò nói, ít nhất thì hiện tại cậu vẫn không nhìn thấy bất cứ hy vọng nào cả.
Cuối cùng Sở Lạc Duy cũng không nhìn số liệu nữa mà nhìn qua Sở Vi, “Là tôi vẫn còn lòng tin vào quốc gia này. Những người vợ lính là một quần thể đặc biệt, họ đáng có được sự quan tâm cần có, cứ chờ mà xem, đừng ôm quá nhiều hy vọng vào số liệu ba ngày đầu tiên, chắc đến ngày thứ tư thì mới băt đầu lật ngược tình thế được.” Sở Lạc Duy nói xong liền quay về bàn làm việc ngồi.
“Cậu bình tĩnh thật đấy, lại còn ngày thứ tư, chỉ sáng mai thôi là báo chí thành phố A này đã oanh tạc hết cả lên rồi!” Sở Vi lên tiếng, đè hai tay xuống bàn, “Cậu muốn bỏ qua cơ hội phát tài này sao?”
Sở Lạc Duy nhướng mày, “Tất nhiên là không rồi.”
Sở Lạc Duy nói xong, hai anh em đập tay với nhau, bắt đầu âm thầm tung tin lần này Sở Thị sẽ mất vị trí đứng đầu phim Tết của cả nước, mà nguồn đưa tin đầu tiên lại chính là phòng tin tức trực thuộc tập đoàn Sở Thị.
Thế nên khi tỉ lệ người xem phim của Sở Thị không được như trước, lượng tiêu thụ tạp chí của Sở Thị lại tăng lên vùn vụt.
Lúc Sở Lạc Nhất thấy tin chỉ có thể nói một câu: Nham hiểm cực độ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...