Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Năm nay Sở Vi cũng bị Sở Lạc Duy kéo tới nhà lớn Sở gia. Trước kia luôn có thím Vu ở cùng cậu, nhưng năm nay thím Vu không còn nữa, cho nên Sở Lạc Duy cương quyết đưa cả Sở Vi theo.

Kiều Vi Nhã cũng phải về nhà bà ngoại. Cho nên, Thấm Tâm Viên bỗng vườn không nhà trống, ngày mai mới lại có tiếng người.

Đám thanh niên trẻ hẹn nhau vào chiều tối, đến một quán bar mà Sở Lạc Duy và Sở Vi đã liên hệ từ trước.

Những ngày lễ như Tết, khá nhiều người trẻ tuổi thích tụ tập cùng bạn bè dạo phố hoặc làm gì đó hơn là ở nhà đón Giao Thừa cùng người thân trong nhà.

Sở Húc Hiên và Sở lạc Ninh đang ở quân doanh. Là lãnh đạo nên họ phải trực ban trong ngày lễ, không thể về được.

Khi Sư Niệm đến, họ phải đi cửa sau vì sợ bị phóng viên hoặc fan chụp được. Lúc cô và Sở Húc Ninh vào đến nơi thì mọi người đã đông đủ cả rồi. Một mình Sở Lạc Nhất ngồi trong góc, rầu rĩ mãi không thôi.

Sư Niệm bước tới ngồi xuống bên cạnh Kiều Vi Nhã. Sở Húc Ninh ngồi xuống bên phải Sư Niệm. Người đến đây cũng chỉ có Sở Lạc Duy, Sở Vi, Kiều Vi Nhã, Sở Lạc Nhất, Sư Niệm và Sở Húc Ninh thôi. Nghe nói An Hinh Duyệt tới quân doanh đón Tết với Sở Lạc Ninh rồi.

Sư Niệm đá Sở Lạc Nhất một cái, “Này, ba hồn bảy vía hiện về đây.”

“Đừng có gọi nữa, hồn vía của chị ấy bây giờ đã theo anh kia bay đến chỗ đẩu đầu đâu rồi.” Kiều Vi Nhã bật cười.


Sở Lạc Nhất quay đầu lại, tặng cô một ánh mắt “chị tự hiểu đi“.

Sở Lạc Nhất đưa tay cầm ly rượu vang trên bàn lên, dựa người vào sofa nhìn từng người trong số họ, ai cũng có đôi có cặp, “Anh Sở Vi, chúng mình thành một đôi đi.”

“Xin đừng, anh đánh không lại người ấy của em đâu em gái ạ.” Sở Vi dứt khoát trốn mất. Cậu chưa muốn chết đâu.

Sở Vi vừa dứt lời, điện thoại của Kiều Vi Nhã đã kêu lên. Kiều Vi Nhã nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà chậc chậc vài tiếng, sau đó bắt máy, “Tớ còn tưởng cậu ở đế quốc Hoa Kỳ quên luôn cả tớ rồi chứ?”

“Làm gì có, ha ha ha, đang đi dạo với bạn cùng lớp nè, chúc mừng năm mới nhé.” Triệu Hân Hân ở đầu dây bên kia cười ha hả, có thể thấy cô đang chơi đùa rất vui vẻ, cũng cởi mở hơn rất nhiều. Quả nhiên cô ấy đi là một quyết định đúng đắn.

“Chậc chậc chậc, đế quốc Hoa Kỳ đã làm hư cậu rồi, còn không chịu về nhà đón ngày lễ của tổ tiên nữa.”

“Xí, cậu mới bị chiều hư ấy, chị đây đang tích cực thay đổi bản thân. Đảm bảo khi về, cậu sẽ được thấy một mỹ nhân.” Triệu Hân Hân vẫn cười, tiếng cười sảng khoái vang lên rõ ràng trong phòng đặt riêng.

Sở Vi tựa người vào sofa, ánh mắt hơi thất thần.

Sở Lạc Nhất liếc mắt nhìn Sở Vi, bỗng chốc cảm thấy được an ủi.


“Hân Mập, ở đế quốc Hoa Kỳ xa xôi có ai theo đuổi cậu chưa?” Sở Lạc Nhất cố ý hỏi thật to.

“Tất nhiên là có rồi, chị đây một tháng gầy đi hẳn mười lăm cân, người theo đuổi chị đây hả, ha ha ha, toàn trai đẹp thôi.”

Giọng của Triệu Hân Hân rất vui vẻ, có người lại càng thấy bức bối hơn rồi.

Cho nên, Sở Lạc Nhất càng thấy thoải mái hơn!

Dù sao thì cô cũng đang khó chịu, cứ phải kéo thêm một người khó chịu cùng cô mới được.

“Tôi ra ngoài gọi thêm hoa quả cho mọi người.” Sở Vi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Người ở đầu dây bên kia cũng khựng lại, dường như cô không ngờ Sở Vi cũng ở đó.

Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Nhất. Sở Lạc Nhất nhún vai, cô cố tình đấy, rõ ràng thế cơ mà.

“Vậy mọi người chơi tiếp đi, tớ đi dạo phố tiếp đây.” Triệu Hân Hân nói rồi vội vàng cúp máy.

“Hai người này chơi đùa gì vậy?” Sư Niệm nhìn Sở Vi đi ra ngoài rồi lại quay đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay Kiều Vi Nhã.

Kiều Vi Nhã nhún vai, ai mà biết được hai người này chơi gì chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui