Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Em cảm thấy kiếp trước anh đã cứu cả dải Ngân Hà, nhìn cô gái này này, đúng là một lòng chỉ có mình anh.]

[Sở Húc Ninh: Rồi sao, em muốn gì đây?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không biết nữa, chắc là muốn đánh nhau, kiểu kiểu vậy.]

[Sở Húc Ninh: Cố Tỉ Thành có con đường của Cố Tỉ Thành, em có lựa chọn của em, anh nghĩ lựa chọn của cả hai đều không có ai sai cả.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Bên ngoài các anh nói thì hay lắm.]

[Sở Húc Ninh: Nhưng em vẫn băn khoăn. Em rất ít khi chủ động bắt chuyện với anh. Anh nghĩ lần này em tìm đến anh là vì nhìn từ ngoài vào thì Cố Tỉ Thành là lính của anh.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh sẽ để cho người con gái mình yêu làm vợ quân nhân sao?]

[Sở Húc Ninh: Hiện tại thì cô ấy đã vợ quân nhân rồi.]

[Bánh Bao Đậu là tiên nữ: Chắc vì anh không yêu cô ấy nhỉ.]

Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn Sư Niệm đang tương tác cùng các fan, sau đó cúi đầu.

Không yêu cô ấy?

Làm sao có thể nếm được tư vị sống không bằng chết kia nhỉ?


[Sở Húc Ninh: Sao lại nói vậy?]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Không phải có người từng nói đó sao, yêu một người sẽ không nỡ để cô ấy phải khổ cực? Làm vợ quân nhân rất khổ.]

[Sở Húc Ninh: Nếu như biết rằng chia cắt sẽ khiến cô ấy đau khổ hơn, anh sẽ chọn nỗi khổ vì khoảng cách.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Trước kia anh không nghĩ như vậy.]

[Sở Húc Ninh: Qua cửa tử một lần nên suy nghĩ cũng thấu đáo hơn rồi. Nếu như lần này Cố Tỉ Thành không về được, chắc em sẽ hiểu, nỗi khổ vì xa cách so với sinh ly tử biệt, em sẽ muốn chọn cái đằng trước hơn.]

[Bánh Bao Đậu là một tiên nữ: Anh đừng có nói linh tinh.]

Sở Lạc Nhất đang nằm trên giường, nhìn thấy câu nói kia của Sở Húc Ninh, đột nhiên thấy tay mình hơi run, anh ấy không quay về?

Anh ấy không quay về!

Một câu nói không ngừng được phóng đại trong đầu cô. Đây không phải điều cô muốn, tuyệt đối không phải điều cô muốn!

Nếu như không có Cố Tỉ Thành, cô phải làm sao đây?

Không, đây không phải điều cô muốn.


Tiếng chuông vang lên lúc nửa đêm, bước vào ngày cuối cùng của một năm.

Sở Lạc Nhất ngẩng đầu nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài. Ngày cuối cùng của năm rồi, anh ấy vẫn chưa quay lại.

Sư Niệm thấy đã đến giờ, không để tâm đến yêu cầu của fan nữa mà tươi cười tắt live stream, sau đó điện thoại của cô vang lên như pháo nổ, toàn là âm báo tin nhắn.

Sư Niệm quay đầu nhìn Sở Húc Ninh cứ mải nhìn cô, cất điện thoại đi rồi nhào vào lòng anh. Sở Húc Ninh đỡ lấy cô theo bản năng, đặt quyển sách trên tay xuống.

“Ban nãy anh nhắn tin với ai thế, em thấy hết rồi nhé.”

Sở Húc Ninh khẽ nhướng mày, đưa tay kéo chăn phủ lên người cô, “Bánh Bao Đậu.”

“Con bé vẫn đang băn khoăn chuyện của Cố Tỉ Thành à?” Sư Niệm nói rồi không khỏi nhíu mày, “Cảm giác lần này Bánh Bao Đậu thực sự không thông suốt được.”

“Con bé sẽ thông suốt nhanh thôi, ngủ đi.” Sở Húc Ninh nói rồi lật người đè cô xuống, từ “ngủ” kia chắc là một động từ rồi.

***

Sở Lạc Nhất đứng dậy, đi tới bên cửa sổ, nhìn con đường thênh thang bên dưới.

Cô đứng tựa người vào cửa sổ tới tận khi trời sáng, không có bóng dáng ai, cũng không có cuộc gọi từ ai cả.

Cho đến khi Thủy An Lạc gọi cô về nhà lớn của Sở gia, hôm nay họ phải tới nhà bà nội.

Sở Lạc Nhất hít một hơi thật sâu, thu hết tâm trạng đau buồn lại, sau đó chuẩn bị đồ đạc để ra ngoài.

Thủy An Lạc thấy con gái có tâm sự. Trước kia con bé hoạt bát nhất, nhưng Tết năm nay dường như đã trưởng thành trong chớp mắt.

Nhưng con bé trưởng thành theo cách này khiến người làm mẹ như cô vô cùng đau lòng, còn không thể nói gì được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui