Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Trước đêm Giao Thừa, tất cả mọi người đã ngừng hết công việc dang dở, nhưng Sư Niệm vẫn phải tuyên truyền cho bộ phim kỷ niệm.

Thế nên khi Sở Húc Ninh tắm xong và bước ra, Sư Niệm vẫn đang nằm bò trên giường, tay cầm điện thoại. Máy tính bảng để bên cạnh vẫn đang mở video, cô mơ màng gật gù nằm trên giường đáp lời gì đó.

“Em tỉnh táo lại giùm chị với, lát nữa còn đến lượt em live stream đấy.” Chị Tám rít gào trong video kia, “Mau đi rửa mặt trang điểm đi, nhìn khuôn mặt em xem, ôi chao ôi, làm sao mà chồng em nhìn được vậy?”

Chị Tám vừa dứt lời, Sư Niệm bỗng tỉnh táo hẳn, đưa tay sờ mặt mình, “Xấu lắm ạ?”

“Xấu không tưởng nổi.” Chị Tám nói như đinh đóng cột.

Thực ra không đến mức xấu, chỉ có điều thần thái không tốt, gần đây cô bận rộn với các kế hoạch tuyên truyền, còn phải đi khám Đông y, cho nên trông khá mệt mỏi.

Sư Niệm nhìn bản thân mình trong video, “Một cô gái xinh đẹp quá chừng, chị đừng lừa em nữa, em chẳng tin đâu.”


Chị Tám: “...”

Nhưng nói vậy thôi, Sư Niệm vẫn nhổm dậy, vừa ngáp vừa vào phòng tắm trang điểm, live stream mà, biết bao nhiêu kẻ đang chờ được chê bai, được nắm tóc cô giật kia kìa.

Sư Niệm vô thức nhìn ngắm mình trong gương, cũng đâu khó coi lắm đâu.

“Cứ nhất định phải live stream lúc nửa đêm à? Mấy người không ai ngủ hả?” Sở Húc Ninh nhíu mày, thực sự không muốn để cô thức đêm chút nào.

“Ngủ nghê là chuyện của mấy người già như anh, em đi trang điểm đã, anh ngủ trước đi, lát nữa em vào phòng làm việc.” Sư Niệm tươi cười nói, sau đó đi ngang qua anh vào phòng tắm.

Sở Húc Ninh khẽ nheo mắt, thấy cô đi vào rồi, đưa tay cầm lấy chiếc điện thoại ban nãy mới đăng weibo của cô. Mấy nghìn cái thông báo hiển thị trên đó, nhưng khi nhìn thấy những bình luận kia, Sở Húc Ninh nhíu mày chặt hơn, hiển nhiên không phải lời lẽ tốt đẹp gì.


Mà bên dưới mỗi một bài đăng weibo của Sư Niệm luôn có vài người mắng chửi cô. Sở Húc Ninh nhìn cô gái vừa từ phòng tắm bước ra đang đi tới bàn trang điểm, “Tại sao đám người kia lại mắng em?”

“Ghen tị với em đó mà, trên đời này lúc nào chẳng có mấy cái người bản thân không làm được, thấy người khác làm được là bắt đầu lan ra như nấm mốc mọc trong bóng râm, bình thường như cân đường hộp sữa. Loại người này vừa nhìn đã thấy tâm lý biến thái vặn vẹo, chỉ là một đám chó điên thôi.” Sư Niệm thản nhiên nói. Cô cầm hai cây son lên cho Sở Húc Ninh nhìn, “Cây nào đẹp hơn.”

Sở Húc Ninh nhíu mày, khác nhau chỗ nào vậy?

“Thôi, có hỏi anh cũng phí công.” Sư Niệm nói rồi chọn cây son nhạt hơn, vừa tô son vừa nhìn Sở Húc Ninh xem đi xem lại weibo của mình, lát nữa phải đăng weibo thông báo cho mọi người biết rằng anh chồng làm lính nhà cô đang giám sát weibo của cô, nhất định phải bảo các bé bi kia khen mình nhiều hơn một chút mới được.

“Anh có weibo không?” Sư Niệm vừa trang điểm vừa hỏi.

“Không chơi cái này.” Đến cả QQ và wechat của anh cũng do Cố Tiểu An cưỡng ép yêu cầu mới lập. Cố Tiểu An thích cảm giác nói chuyện đó, cho nên gia đình họ có một cái group chat hơi bị to, lúc rảnh rỗi có thể lên nói vài câu.

“Đã bảo mấy người già như anh nhạt nhẽo chết đi được mà.” Sư Niệm bĩu môi, trang điểm nhẹ nhàng rồi bước tới trèo lên giường cầm lấy điện thoại của Sở Húc Ninh, kéo ngón tay của anh ấn mật khẩu, “Em tạo cho anh một cái, ngoài em ra không được follow ai hết, nhất là mấy cô em mắt xanh mỏ đỏ nổi rần rần trên mạng.”

Sở Húc Ninh: “...”

“Ngày mai hẹn Bánh Bao Đậu ra ngoài đấy, hôm nay ngủ sớm đi.” Sở Húc Ninh bỏ điện thoại của cô xuống, nhìn cô gái vẫn còn đang mày mò tạo weibo cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui