Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Sư Niệm khẽ thốt lên một tiếng rồi bị người phía sau kéo vào lòng.

“A...” Cô vẫn đang mặc quần áo, chiếc áo dệt màu hồng và váy bút chì màu trắng bỗng bị vòi sen tưới ướt đẫm, khiến cô không khỏi kêu lên.

Sở Húc Ninh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, đè cô lên bức tường nhà tắm.

Quần áo bị ướt hết, dính trên người rất khó chịu, nhưng Sư Niệm lại không muốn đẩy anh ra. Cô thích cảm giác được anh ôm, được anh hôn như thế này.

Trong chuyện này, thật ra Sở Húc Ninh không hề dịu dàng chút nào, thậm chí còn có chút mùi vị của máu tanh. Sư Niệm không có người đàn ông nào khác, không biết những người đàn ông dịu dàng bình thường là như thế nào, nhưng cô thích cảm giác mà Sở Húc Ninh mang đến cho cô, như vậy mới khiến cô cảm thấy chân thực.

Chiến trường di chuyển từ nhà tắm ra đến giường, cho đến khi Sư Niệm mệt mỏi thiếp đi mất nhưng vẫn chưa có được đáp án mà cô vừa muốn.

Ngày mai, ngày mai cô nhất định phải hỏi anh cho rõ mới được.

Lúc Sư Niệm tỉnh lại lần nữa thì đã là mười rưỡi sáng ngày hôm sau. Sở Húc Ninh cũng vẫn chưa rời giường, hay nói cách khác là rời rồi và đã quay lại.


Lúc này anh xem một quyển sách về đề tài quân sự, thấy cô tỉnh dậy liền hôn lên môi cô một cái, sau đó bỏ sách xuống, “Dậy rồi à?”

Khi anh hôn cô, Sư Niệm hơi rụt cổ lại, cả người tê rần, tất cả là vì cuộc chiến tối qua của hai người.

Sở Húc Ninh nằm nghiêng người, bàn tay to lớn thò vào dưới lớp chăn, lại bị Sư Niệm nắm chặt lấy, “Không được.”

“Anh chỉ muốn xoa bóp eo cho em thôi mà, nghĩ cái gì thế?” Sở Húc Ninh mang theo ý trêu đùa nói, rồi lại cúi xuống thì thầm bên tai cô: “Nếu em muốn thì anh cũng có thể...”

“Anh đừng nói nữa.” Sư Niệm vội bịt miệng anh lại, cánh tay trắng nõn nà lộ ra bên ngoài, có chút lạnh.

Vì nhấc tay nên chăn cũng bị vén lên, cho nên từ chỗ Sở Húc Ninh nhìn tới vừa hay lại thấy được nơi nào đó trắng nõn dưới lớp chăn.

Ánh mắt anh bất giác tối lại.

Sư Niệm nhìn theo ánh mắt của anh, mặt bỗng đỏ bừng. Cô rụt hai tay lại tóm chặt lấy chăn, hung hăng trừng anh: “Anh ra ngoài đi, em muốn thay đồ.”


Sở Húc Ninh nhìn Sư Niệm, ánh mắt tối lại xen lẫn cả ý cười.

Thật ra anh rất ít khi cười, có lẽ người duy nhất từng thấy anh cười như vậy cũng chính là Sư Niệm, ngay cả Cố Tiểu An cũng chưa từng được thấy nụ cười ấy.

Sư Niệm thừa nhận, người đàn ông này lúc cười lên thật sự đẹp đến mức khiến người ta không thể chống đỡ nổi.

Chắc vì chẳng bao giờ anh chịu cười cho nên lúc cười lên mới đáng quý như vậy.

Trên gương mặt anh là bóng dáng của Sở Lăng Phong, nhưng nhiều nhất vẫn là diện mạo của chính anh. Nếu anh không làm quân nhân mà làm diễn viên, e là các cậu trai đang nổi thời nay cũng chẳng có cửa mà trở thành đối thủ của anh.

Ảnh đế, Ảnh hậu may mà vẫn là một đôi, cảm giác này rất tuyệt.

Sở Húc Ninh chọc chọc lên mặt cô, “Được rồi, dậy đi thôi, ba mẹ đã đi mua quà rồi, dậy ăn chút gì đi.”

“Anh ra ngoài trước đi, em tự mặc quần áo.” Sư Niệm ý thức được ánh mắt say mê của mình, lặng lẽ kéo chăn lên che mặt.

Sở Húc Ninh khẽ bật cười thành tiếng, thì thầm vào tai cô, “Có chỗ nào mà anh chưa từng thấy đâu.”

“Ôi trời ơi, anh ra ngoài, ra ngoài đi, em xấu hổ được chưa.” Sư Niệm kêu lên, đá đá chân, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô vén chăn nhìn Sở Húc Ninh, màu đỏ trên mặt đã không thấy đâu nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui