Sở Húc Ninh nhìn cô gái kiêu ngạo kia rồi đưa tay ôm lấy cô vào lòng, đặt đầu cô tựa lên ngực anh, không cho phép những cơn gió lạnh ngoài kia thổi tới gò má của cô.
“Có mắng mỏ gì em đâu mà khóc, đừng có khóc.” Sở Húc Ninh bất đắc dĩ nói, sự tức giận cũng biến đâu mất tiêu chỉ trong nháy mắt.
Sư Niệm nghe anh nói vậy thì khóc càng dữ dội hơn: “Anh mắng em cứ như anh mắng cháu trai anh ấy, vậy mà còn nói là không mắng!” Sư Niệm vừa khóc vừa vòng tay đánh vào lưng anh, thậm chí cô còn nấc lên.
Sở Húc Ninh kệ cô muốn đánh ra sao thì đánh. Anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng của cô, thế nhưng khi anh nghe được tiếng sột soạt phát ra từ trên núi thì lập tức đẩy cô ra: “Em còn có thể đi được không?”
Sư Niệm vừa hít mũi vừa gật đầu, ý bảo cô vẫn có thể đi được.
Sở Húc Ninh nhìn về phía lão chiến sĩ kia rồi nắm tay Sư Niệm đi qua: “Ông ơi, chúng ta phải đi nhanh thôi, không ở đây được nữa rồi.”
Lão chiến sĩ thở dài nhìn bốn phía mênh mông tuyết trắng, nơi này là nơi ông canh giữ cả đời rồi đấy.
Sở Húc Ninh cõng lão chiến sĩ kia đứng dậy, một tay nắm lấy tay của Sư Niệm, bảo anh quay phim để ý Mã Nhã rồi dẫn cả đoàn người đi xuống núi, thế nhưng con đường xuống núi cũng đâu có dễ đi, cả đường toàn là tuyết đọng.
Sau khi nhóm người rời đi, lúc quay đầu lại một lần nữa thì căn nhà nhỏ đổ nát đã không còn vết tích, chắc là bị tuyết chôn vùi rồi.
Sư Niệm nắm lấy tay Sở Húc Ninh, suýt nữa thì bọn họ đã bị chôn thây ở đó.
Sư Niệm ngẩng đầu nhìn anh, Sở Húc Ninh thấp giọng nói: “Đi thôi, có lẽ buổi chiều lại tiếp tục có tuyết nữa, chúng ra phải nhanh chóng tìm được một nơi an toàn.”
“Không thể xuống núi được sao?” Sư Niệm vội vàng nói.
Sở Húc Ninh lắc đầu, một mình anh thì có thể nhưng kéo theo mấy người này thì hoàn toàn không có khả năng đi qua được vùng tuyết lở, tỉ lệ khả năng có thể xảy ra nguy hiểm quá lớn, anh không muốn mạo hiểm.
Hơn nữa... Sở Húc Ninh quay đầu nhìn Sư Niệm, anh cũng không thể mạo hiểm được.
“Cứ đi về phía trước, bảy mươi mét rẽ phải rồi đi xuống phía dưới năm mươi lăm mét có một cái hang động, tạm thời chúng ta có thể tránh ở đó. Thế nhưng tuyết lở thế này có không ít động vật trên núi cũng đi tìm hang để tránh nạn, hang động không phải là nơi an toàn nhất để dừng chân.”
Lão chiến sĩ nói rồi nhẹ giọng ho khan vài tiếng: “Cậu cứ mang bọn họ xuống núi đi, đừng để ý đến lão già này, tôi canh giữ ngọn núi này cả đời, có chết ở đây cũng cảm thấy hài lòng.”
“Nếu ông thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở đây thì tôi cũng chỉ có nước cởi bỏ bộ quân phục này ra thôi.” Sở Húc Ninh vừa nói vừa cõng lão chiến sĩ kia đi về phía mà ông vừa nói.
Những bước chân của bọn họ in trên nền tuyết trắng, cho đến khi khoảng cách đến cái hang động kia còn khoảng mười thước thì Sở Húc Ninh mới thả người xuống, sau đó híp mắt nhìn những vết chân in trên tuyết.
Đại khái là có thể đoán được những động vật đang trú ẩn trong đó là gì.
Sư Niệm dựa vào vai anh rồi nhìn mấy vết chân đó, nói: “Linh dương, chim trĩ, còn kia là vết chân của con gì?”
“Sói tuyết!” Sở Húc Ninh nói rồi trèo lên trên cây, sau đó bẻ một vài cành cây xuống.
Sư Niệm: “...” Cô bất giác thu tay của mình lại, cái thứ kia thì thôi đi, không những cô không đánh lại mà có khi còn bị ăn thịt mất ấy.
“Sói tuyết là động vật hung tàn nhất ở nơi này, hơn nữa tốc độ của nó rất nhanh.” Lão chiến sĩ ngồi dựa vào thân cây rồi lên tiếng giải thích: “Nhưng mà loài sói này không giống sói bình thường, nó thích sống một mình, lại càng không thích bị đồng loại chiếm cứ địa bàn của nó.”
Sư Niệm nghiêm túc lắng nghe, thấy Sở Húc Ninh nhảy xuống khỏi cái cây rồi bắt đầu dùng dao quân dụng gọt dũa. Ngay khi anh gọt dũa xong, Sư Niệm lập tức tháo dây chun cột tóc của mình xuống rồi đưa nó cho anh.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu, khẽ cong môi nhìn Sư Niệm, người hiểu rõ anh nhất vẫn luôn luôn là cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...